Lâm Tướng Sơn ôm lấy Diệp Khê đi một mạch thẳng lên sườn núi.
Diệp Khê vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười hỏi:
"Hay là nghỉ một lát đi? Dù sao chỗ này cũng chẳng ai nhìn thấy."
Theo lệ, nếu tân lang đang ôm tân phu lang về nhà mà giữa đường phải dừng lại nghỉ, thì thể nào cũng bị người ta chê cười là sức khỏe kém.
Nhưng Diệp Khê lại chẳng để ý mấy chuyện ấy, dù gì xung quanh giờ cũng không có người. Đường từ nhà cậu đến nhà Lâm Tướng Sơn lại là đường núi, đến đi tay không còn mệt, huống hồ bây giờ hắn còn đang ôm theo mình.
Lâm Tướng Sơn mũi bắt đầu rịn chút mồ hôi, nhưng hơi thở vẫn đều đặn vững vàng. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, ngược lại hỏi:
"Anh trông yếu đến vậy sao? Đến ôm phu lang mình về nhà cũng không nổi à?"
Diệp Khê nâng tay áo lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, cười bảo: "Sức anh khỏe lắm. Hôm trước anh cả bị thương, anh còn cõng cả người chạy băng băng."
Lâm Tướng Sơn bật cười: "Sao so thế được, người anh cả vừa nặng vừa cứng như khúc gỗ, nào có mềm bằng…"
Diệp Khê ngẩng đầu, ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn hắn: "Hửm?"
Dù gì cũng là phu lang mình đã rước về cửa, Lâm Tướng Sơn cũng chẳng kiêng dè nữa, khẽ nói một câu: "Đâu có mềm bằng em."
Câu này khiến mặt Diệp Khê đỏ bừng đến tận mang tai, cậu vội giơ tay áo che mặt, không thèm nói chuyện với hắn nữa. Cái người này… còn chưa bước vào cửa nhà đã dám buông lời mập mờ thế này rồi.
Lâm Tướng Sơn cũng không chọc ghẹo nữa, liền nhanh bước chân hơn. Trước mắt đã thấp thoáng thấy hàng trúc xanh rì rào cùng ngôi nhà ngói tường xanh ẩn hiện phía sau, chính là nhà của hắn và Diệp Khê trong những tháng ngày sau này.
Khi hắn ôm Diệp Khê bước qua ngưỡng cửa, trong lòng Diệp Khê bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cậu thấp giọng nói: "Em đã đến đây mấy lần rồi, vậy mà lần này lại thấy khác hẳn."
Lâm Tướng Sơn cười đáp: "Trước đều là đến đưa dưa muối, còn bây giờ là đưa cả mình tới. Từ hôm nay nơi này chính là nhà của chúng ta."
Diệp Khê ngẩng đầu, cẩn thận nhìn lại căn sân nhỏ này, vui vẻ bảo: "Ừ, nhà của hai chúng ta."
Cha mẹ của Lâm Tướng Sơn đều đã qua đời, thân thích tộc họ cũng sớm tuyệt giao. Bây giờ hắn coi như chẳng còn người thân nào bên cạnh, nên cũng chỉ bày bài vị cha mẹ ở bàn thờ chính giữa nhà.
Hai bên đốt hai ngọn nến đỏ, đặt một đĩa hoa quả, coi như là chỗ bái đường.
Không có khách khứa, cũng không có thân bằng cố hữu.
Diệp Khê cùng Lâm Tướng Sơn cùng nhau quỳ xuống trước bàn thờ, nghiêm túc dập đầu ba cái bái kiến cha mẹ chồng.
Lâm Tướng Sơn giọng khàn khàn, hướng về bài vị thấp giọng nói: "Cha, mẹ, hôm nay con thành thân rồi. Đây là con dâu của hai người, tên là Diệp Khê, là người rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt, hai người cứ yên tâm nhé."
Đây là lần đầu tiên Diệp Khê nhìn thấy Lâm Tướng Sơn để lộ cảm xúc dao động. Thành thân là chuyện trọng đại, vậy mà song thân lại chẳng còn, nỗi tiếc nuối ấy khiến người ta nhìn vào cũng thấy xót lòng.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Lâm Tướng Sơn, rồi hướng về phía bài vị, khẽ giọng nói: "Cha, mẹ, con dâu Diệp Khê hôm nay ở đây ra mắt hai người. Từ nay con chính là phu lang của phu quân, nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cùng hắn sống những ngày yên vui, mong hai người nơi đó hãy yên lòng."
Chờ bái đường xong, trời cũng đã tối hẳn. Diệp Khê ngồi bên mép giường trong phòng, cẩn thận quan sát nơi Lâm Tướng Sơn ngủ.
Căn phòng vô cùng giản dị, có một chiếc giường đất, ở giữa là một chiếc bàn gỗ cũ đã nứt một đường, bên cạnh là chiếc tủ gỗ quét sơn dầu đã cũ. Trên vách tường treo rìu, nón lá và áo tơi mà Lâm Tướng Sơn mang theo mỗi khi lên núi săn thú. Cả gian phòng mộc mạc, đơn sơ, duy chỉ có mấy chữ hỷ đỏ tươi dán trên cửa sổ và tấm chăn cưới đỏ thắm trải sẵn trên giường là điểm xuyết cho căn phòng thêm phần sắc màu.
"Phòng anh sạch sẽ ghê, chẳng giống anh cả bừa bộn muốn chết." Diệp Khê ngắm nghía quanh một lượt, lòng cũng vừa ý. Dù sao cũng không ít thanh niên đã chẳng giỏi dọn dẹp, còn lôi thôi lếch thếch, phòng bốc mùi hôi, bước vào chẳng biết đặt chân ở đâu.
Lâm Tướng Sơn vừa từ bếp bưng vào một chậu nước nóng, đặt xuống dưới chân Diệp Khê, đáp: "Đồ đạc của anh ít, tiện tay thu dọn một chút là xong, cũng dễ nhìn hơn."
Vừa nói hắn vừa đặt chậu nước ấm xuống bên chân Diệp Khê. Theo lệ đêm tân hôn, phu quân phải đích thân rửa chân cho phu lang, coi như cảm tạ người này từ nay vì mình mà vất vả. Hắn đưa đầu ngón tay thử thử nước, rồi vươn tay nắm lấy cổ chân Diệp Khê. Người Diệp Khê vốn mảnh mai, xương cốt nhỏ nhắn, Lâm Tướng Sơn chỉ cần một bàn tay cũng dễ dàng nắm trọn cổ chân ấy.
"Cổ chân nhỏ quá, anh sợ làm gãy mất."
Diệp Khê bật cười: "Chẳng lẽ lại to như chân anh chắc? Thế thì đời này em khỏi mong gả đi nữa, ai muốn chứ." Một ca nhi mà lưng hùm vai gấu, tay chân thô kệch thì nhà nào dám lấy, còn sợ một đấm liền vả chết lang quân nhà người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!