Chương 22: (Vô Đề)

Ngày lập thu năm ấy, khắp thung lũng thôn Sơn Tú lá phong đỏ rực, rực rỡ sắc màu như một bức tranh gấm, khiến người ta nhìn mà trong lòng cũng vui lây.

Sáng sớm, nhà họ Diệp đã có không ít người trong thôn đến đưa lễ. Lưu Tú Phượng và cha Diệp đứng ở cổng, chào hỏi khách khứa luôn tay luôn chân.

"Anh Diệp, chúc mừng chúc mừng nhé!"

"Cùng vui cùng vui, mời vào nhà ngồi uống chén trà, ăn chút hạt khô đi!"

"Ôi ôi, anh cứ bận việc đi."

Gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, dạo này cha mẹ Khê ca nhi luôn phơi phới, niềm vui trên gương mặt có muốn giấu cũng không được.

Dân làng mừng lễ cưới thường là mười văn tiền hoặc một gói đường trắng nhỏ. Họ hàng gần thì mang đến một con gà nhà, dân quê thì coi trọng chính là lễ nhẹ tình sâu.

Mỗi nhà lên lễ rồi sẽ dắt theo cả nhà tới ăn cỗ, bởi đây là dịp hiếm hoi để mọi người trong nhà được ăn thịt no nê một bữa. Vậy nên mở tiệc trong thôn vốn là chuyện lỗ vốn, tiệc cỗ bày được mấy món thì phải xem tấm lòng của chủ nhà. Nhà nào khá giả rộng rãi thì thêm vài món mặn, còn nhà keo kiệt thì chỉ một hai món mặn là cùng.

Ngoài sân đã chật kín khách khứa, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt vô cùng. Với tư cách là tân phu lang của ngày hôm nay, Diệp Khê không được ra ngoài tiếp khách.

Diệp Khê ngồi trong phòng được treo vải đỏ dán chữ hỷ, bên cạnh là vợ trưởng thôn đang làm thủ tục sửa mặt cho cậu. Thủ tục này là sẽ chọn một người phụ nữ trong thôn có vận may tốt, con đàn cháu đống, vợ chồng hòa thuận, gia cảnh khá giả — phải đủ hết những điều ấy mới được mời đến sửa mặt cho tân nương hoặc tân phu lang sắp về nhà chồng.

Trong gương là khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan diễm lệ, sống mũi nhỏ mà cao, đôi môi hồng hào đầy đặn, còn chưa điểm chu sa mà đã xinh đẹp vô cùng.

Ly ca nhi cũng tới, đứng bên cạnh ngắm nghía chăm chú, trong mắt toàn là ngưỡng mộ: "Khê ca nhi, ngươi thật sự là tân phu lang đẹp nhất mà ta từng thấy đấy!"

Diệp Khê ngoan ngoãn để vợ trưởng thôn tuốt lông mặt, chỉ dám đảo mắt qua nhìn Ly ca nhi một cái, rồi khẽ cười: "Ngươi mà thành thân cũng sẽ đẹp thế thôi."

Vợ trưởng thôn tay khéo miệng cũng khéo, liền cười mà khen: "Phải nói chứ, ta đã đưa bao nhiêu cô nương và ca nhi trong thôn này xuất giá, mà giống Khê ca nhi thì đúng là một người một vẻ. Dạo trước còn nghe người ta đồn ngươi bị bỏng hỏng cả mặt, hôm nay ta tới nhìn tận mắt, chẳng phải lành rồi đó thôi."

Vết bỏng bên má trái của Diệp Khê mấy hôm trước nhờ bôi thuốc, bong hết một lớp da cũ, rồi đỏ lên mấy ngày, sau khi dùng hết một hũ thuốc kia thì hầu như lành hẳn, chỉ còn một vết hồng nhạt rất mờ, so với làn da trắng mịn xung quanh thì hơi khác một chút. Nhưng sau khi điểm phấn, lại vô tình làm bầu má càng thêm ửng hồng.

"Nhờ phúc tổ tiên phù hộ, vết sẹo trên mặt cũng gần như khỏi hẳn rồi."

Vợ trưởng thôn cũng vui vẻ mà nói: "Vậy thì tốt quá rồi, nhà họ Tào ở thôn bên hối hận chết mất thôi. Hồi đó thấy ngươi bị bỏng liền vội vàng hủy hôn, giờ mặt ngươi đã lành lại có người yêu thương thật sự, đúng là song hỉ lâm môn."

Tiếng người ngoài sân tạm lắng một chút, theo đó là tiếng pháo vang lên, vọng khắp núi rừng.

Ly ca nhi mở cửa phòng, thò nửa người ra nhìn, rồi vui vẻ chạy vào nói: "Khê ca nhi, tân lang đến đón ngươi rồi kìa!"

Diệp Khê khẽ cụp mắt, mím môi, lòng lại có chút hồi hộp, ngón tay siết chặt lấy áo cưới, trên đó còn được thêu một đôi uyên ương đẹp đẽ.

Vợ trưởng thôn vội vàng cài lên vai phải Diệp Khê một đóa hoa lụa, tượng trưng cho hòa hợp tốt lành, sau đó nhanh tay lấy khăn voan trùm lên đầu cậu.

Tầm nhìn bị che khuất, thính giác lại càng nhạy bén hơn, Diệp Khê nghe rõ động tĩnh ngoài sân, thật là náo nhiệt vui vẻ.

Hẳn là đám trai tráng trong thôn đang chặn cửa bắt ép Lâm Tướng Sơn uống rượu rồi.

"Đến đây đến đây, cạn hết chén to này mới tính là hảo hán!" A Hổ giơ chén rượu đứng chắn trước cửa phòng Diệp Khê.

Lâm Tướng Sơn mặc bộ quần áo mới do Diệp Khê tự tay may, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, thần thái sáng sủa, ai nhìn vào cũng phải khen một câu đúng là chú rể khôi ngô tuấn tú.

Hôm nay là ngày đại hỷ của mình, khóe môi hắn vẫn luôn vương ý cười nhè nhẹ, gặp phải trò chặn cửa của A Hổ cũng không tức giận, trực tiếp đưa tay nhận lấy chén rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Cái dáng vẻ hào sảng dứt khoát đó khiến mọi người vỗ tay hò reo không dứt.

"Tốt lắm! Sảng khoái!"

"Hảo hán, xứng đáng cưới ca nhi của thôn ta!"

Chưa dừng lại ở đó, uống xong rượu, còn phải vượt qua ải của anh vợ. Diệp Sơn đứng chắn trước mặt, bắt Lâm Tướng Sơn phải nói mấy câu ngọt ngào cho tân phu lang trong phòng nghe, phải dỗ cho em trai của mình vui vẻ mới thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!