Chương 21: (Vô Đề)

Ly ca nhi tiện tay cầm đôi giày mới trên bàn thấp, giật mình: "Bàn chân gì lớn như cái xuồng vậy!"

Diệp Khê che miệng cười: "Lúc ta nhận được kích cỡ này, ta còn nghi ngờ là mình nhìn nhầm, nó gần gấp đôi chân ta luôn đấy!"

Ly ca nhi nhướng mày trêu: "Người lớn thường nói, chân lớn thì thân hình cũng lớn, e là vị phu quân tương lai của ngươi vai lưng rộng, có thể đè bẹp ngươi, sợ là ngươi sẽ chịu không ít khổ đâu đó."

Diệp Khê nghe xong, mặt mũi đỏ bừng, mắng: "Không biết xấu hổ, ngươi còn chưa có hôn ước mà đã nói vậy, sao lại bậy bạ như thế, ta nhất định sẽ mách thím Lưu về việc này, để bà ấy chỉnh ngươi."

Ly ca nhi che miệng cười: "Được rồi được rồi, ta sai rồi không được sao?"

Bên ngoài mấy thím cũng tụm lại trò chuyện vui vẻ, Ly ca nhi và Diệp Khê lén lút nghe được một chút.

Ly ca nhi tinh mắt nhìn thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay Diệp Khê, ngạc nhiên thốt lên: "Ôi, Khê ca nhi, đừng động đậy, để ta xem món đồ quý này là gì."

Diệp Khê rộng rãi đưa tay ra: "Xem đi xem đi, dù sao ta cũng không giấu giếm gì cả."

Vì nó là lễ vật quý giá mà Lâm Tướng Sơn đã tặng cho cậu, nên cậu cứ đường hoàng mà đeo vào tay, trân trọng tấm lòng của hắn.

Ly ca nhi đầy ngưỡng mộ, đưa tay sờ lên hoa văn trên chiếc vòng bạc, không khỏi nói: "Đây là lần đầu tiên ta được chạm vào vòng bạc đó. Mẹ ta miệng thì nhắc đến bao nhiêu năm rồi, nhưng vẫn không nỡ đi làm một cái. Lúc thu hoạch mùa màng, trong túi có chút bạc thì lại vội vàng mang đi để dành, ta cũng chỉ từng thấy vợ của trưởng thôn đeo thôi."

Diệp Khê mỉm cười nói: "Anh ấy có tấm lòng này, ta cũng không ngờ tới."

"Cái này chắc cũng phải tốn hai ba lượng bạc chứ chẳng ít, nhà nông như chúng ta cưới ca nhi, đưa vài lượng sính lễ cũng đã khiến nhà trai đau lòng như bị róc thịt, ai còn nỡ bỏ thêm mấy lượng bạc để làm vòng cho ngươi chứ."

Diệp Khê dỗ dành cậu ta: "Mẹ ngươi nhất định sẽ tìm cho ngươi một người còn tốt hơn nhà ta nữa, đến lúc đó sẽ làm cho ngươi một đôi luôn, ra đường ai cũng phải ngoái nhìn, nặng đến nỗi cổ tay ngươi đau luôn."

Ly ca nhi cười tươi: "Vậy thì tốt quá rồi, nay ngươi sắp thành thân, lại còn gả cho người tốt, ta thật lòng vui mừng thay ngươi đó."

Diệp Khê đặt kim chỉ xuống: "Còn có một chuyện cũng đáng mừng nữa."

Ly ca nhi ngẩng đầu nhìn cậu, đầy vẻ nghi hoặc.

Diệp Khê khẽ cười, từ tốn tháo dây buộc khăn che mặt bên tai xuống, để lộ ra gò má từng bị bỏng.

Ly ca nhi tròn xoe mắt, chăm chú nhìn mặt Diệp Khê, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hồi lâu không thốt nên lời.

Góc mặt bên trái vốn có sẹo bỏng của Diệp Khê giờ đây đã mờ đi, vết đỏ chỉ còn một mảng nhạt nhòa, như là má ửng hồng, chỉ còn vài chỗ da đang bong tróc, lộ ra từng mảng da cũ.

"Không phải… mặt ngươi!"

Diệp Khê dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt: "Ta cũng giật mình lắm, thuốc mỡ Lâm Tướng Sơn đưa ta đều bôi mỗi ngày. Vài ngày trước anh ấy lại cho ta thêm một hũ nữa, tính ra thì đã dùng hơn hai hũ rồi. Cho đến hôm trước ta sờ thấy mặt bắt đầu bong da, ban đầu cứ tưởng do thời tiết khô hanh, không để ý lắm, nhưng sờ vào vết bỏng thì không còn cảm giác gồ lên nữa, ngược lại còn thấy bằng phẳng hơn.

Ta lại soi hai hôm thì phát hiện hình như sắp khỏi thật rồi."

Ly ca nhi mừng đến nỗi không biết nói gì cho phải: "Trời ơi, đúng là phúc lớn, giờ mặt ngươi sắp khỏi, cũng có nơi tốt để gửi gắm, chẳng phải mọi việc đều như ý hết sao! Thuốc mỡ đó chẳng lẽ là linh dược à, sao mà hiệu nghiệm thế không biết."

Diệp Khê nói: "Nghe nói là phương thuốc bí truyền từ Kinh Châu, từng có quan lớn quý tộc dùng qua. Ban đầu ta cũng không trông mong gì nhiều, không ngờ lại thật sự có tác dụng."

Ly ca nhi mím môi cười: "Nếu dung mạo ngươi hồi phục như xưa, thì chẳng phải sẽ khiến Lâm Tướng Sơn kia nhìn đến ngây người à."

Diệp Khê cúi mắt khẽ nói: "Anh ấy không phải người coi trọng vẻ ngoài. Nếu thật sự để tâm đến mấy thứ đó, thì lúc trước sao lại đồng ý cưới ta, còn tặng nhiều sính lễ đến vậy. Qua hoạn nạn mới biết ai là người thật lòng, ai mới đáng mặt đàn ông thật sự."

Nếu lúc trước cậu không bị bỏng mặt, e rằng giờ đã phải gả vào nhà họ Tào rồi. Đây mới là sự ưu ái của ông trời, để cậu nhờ biến cố mà nhìn rõ bộ mặt thật của nhà đó, tránh được một kiếp nạn, lại tìm được người phu quân thật lòng thật dạ.

Hai người vừa uống trà vừa thêu hoa, bất giác đã chuyện trò suốt cả buổi chiều.

Đến chạng vạng, Ly ca nhi về nhà. Lưu Tú Phượng tiễn mấy thím trong thôn xong lại vào bếp nhóm lửa nấu lại mẻ đồ ăn.

"Cũng nên nuôi một con mèo rồi, giờ sang thu, chuột bọ kiểu gì cũng sẽ mò ra trộm lương thực tích trữ cho mùa đông, lúc đó nuôi mèo giữ lúa cũng tiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!