Chương 20: (Vô Đề)

Chỉ hai ngày sau, bên thầy phong thủy đã nhờ người gửi lời, nói rằng ngày lành đã chọn xong. Đó là ngày thích hợp để hai người thành thân, một ngày đại cát cho cưới hỏi, chính là ngày lập thu.

Cha Diệp nghe xong thì thích ý vô cùng, liên tục nói: "Lập thu lập thu. Lúa chín vàng đồng, dưa chín tự rụng, đúng là ngày lành rồi!"

Lưu Tú Phượng cũng khen ngày được chọn rất khéo, rồi nhờ bà mối mang cho thầy phong thủy mười văn tiền để tạ lễ.

Diệp Khê vừa nghe đến lập thu, chẳng phải chỉ còn nửa tháng nữa sao? May mà tay nghề thêu thùa của cậu nhanh nhẹn, vừa vặn kịp may xong bộ đồ mới cho Lâm Tướng Sơn, chỉ còn đôi giày là phải tranh thủ làm gấp cho kịp.

Tối hôm đó, Lâm Tướng Sơn lại đến, còn ôm theo một quả dưa hấu to. Cả nhà ngồi ngoài sân hóng gió thu, bổ dưa ra, bên trong ruột đỏ au, nước ngọt thấm cả mặt bàn.

Trong lòng Lưu Tú Phượng thì hài lòng với chàng rể tương lai lắm, nhưng lại tiếc của, không nhịn được càu nhàu: "Quả dưa này chắc mất không ít tiền đâu, lần sau đừng tiêu xài hoang phí như vậy nữa."

Diệp Sơn ăn đến vui ra mặt, một hơi ăn liền ba bốn miếng, rồi cười nói: "Hê, dù sao hắn cũng sắp cưới Khê ca nhi nhà mình, chẳng lẽ ngay cả quả dưa cũng không cho ăn chắc?"

Câu nói chọc cả nhà bật cười, Lâm Tướng Sơn cũng cười, nói: "Đúng, anh cả nói chí phải! Giờ sắp đến lập thu, quả dưa này chắc là đợt cuối cùng của năm rồi, phải tranh thủ ăn thôi ạ."

Từ sau khi đính hôn, người nhà họ Diệp thật lòng coi hắn như người nhà. Sau nhiều năm phiêu bạt, giờ đây ở thôn Sơn Tú này, hắn đã tìm được chốn dừng chân, cắm rễ sinh sống. Rất nhanh nữa thôi, hắn sẽ có phu lang của riêng mình, gia đình nhà vợ cần cù, chất phác, những ngày tháng bình dị và an yên rốt cuộc cũng đến với hắn rồi.

Đối diện với nhà vợ, giờ đây Lâm Tướng Sơn như trở nên sinh động hơn hẳn, nói cũng nhiều hơn trước.

Diệp Khê ngồi trên chiếc ghế thấp, từ tốn cắn từng miếng dưa hấu. Ánh trăng trong trẻo rải nhẹ lên lưng cậu một tầng ánh bạc, cậu dịu dàng liếc nhìn Lâm Tướng Sơn, trong mắt đầy ắp yêu thương dành cho người phu quân mà mình đã chọn.

Lâm Tướng Sơn ngồi cách một người là Diệp Sơn, cũng đang lặng lẽ dõi theo phu lang tương lai. Trong ánh mắt hắn là nụ cười nhè nhẹ, ẩn chứa sự dịu dàng sâu nơi đáy mắt, đây chính là người mà hắn sẽ nắm tay đi suốt quãng đời còn lại, là người thân duy nhất mà hắn muốn gắn bó từ đây.

Càng gần ngày cưới, ánh mắt hai người trao nhau lại càng đượm tình, mang theo sự ngọt ngào không cách nào che giấu.

Cả nhà họ Diệp đều trông thấy rõ, Lưu Tú Phượng cười tươi rói, tình cảm đôi trẻ đã sâu sắc thế này, sau này chắc chẳng cần bà phải bận lòng thêm nữa.

Ăn dưa xong, cha Diệp liền bảo mệt, phải vào phòng nghỉ ngơi. Lưu Tú Phượng thì nói bếp núc còn chưa dọn, liền túm lấy Diệp Sơn chẳng biết ý tứ gì, nhéo tai kéo đi.

Sân nhỏ chỉ còn lại Diệp Khê và Lâm Tướng Sơn, không gian trở nên tĩnh mịch, gió đêm nhẹ thổi, lá khô xào xạc lăn trên nền đất.

Diệp Khê khẽ hỏi: "Sao mấy hôm không gặp mà anh lại đen đi thế?"

Lâm Tướng Sơn mỉm cười: "Mấy hôm nay anh lên trấn, nhờ người hỏi tìm việc, có đến bến tàu làm mấy ngày. Trời thu còn gắt nắng, chắc phơi nắng nên đen thêm."

Diệp Khê tưởng rằng vì chuyện hôn lễ mà hắn phải vất vả hơn, liền dịu giọng nói: "Chuyện thành thân thì làm đơn giản là được rồi, nhà em đâu có đòi hỏi linh đình. Dù sao cũng chỉ là một nghi lễ, sau này sống thế nào mới là điều quan trọng."

Lâm Tướng Sơn nhẹ giọng an ủi: "Em cứ yên tâm, lễ cưới anh chuẩn bị đủ rồi. Dù gì cũng là việc lớn đời người, sao có thể sơ sài với em được? Anh chỉ muốn kiếm thêm ít bạc vụn, mua cho em vài món đồ thôi."

Diệp Khê chớp mắt nhìn hắn, không hiểu hỏi: "Anh muốn mua gì cho em? Chắc chắn là đã chuẩn bị xong vải đỏ làm áo cưới, lại còn đã kiếm đủ thịt, rượu đãi tiệc, còn có gì phải tiêu nữa?"

Lâm Tướng Sơn từ trong ngực lấy ra một miếng vải, bên trong có thứ gì đó được gói kín: "Ngày trước, khi cha mẹ anh thành thân, cha anh đã tiêu mất hai lượng bạc để mua cho mẹ một chiếc vòng tay hoa sen, trên đó còn có những hoa văn tốt lành, mỗi lần bà đeo vào, luôn có thể nghe thấy âm thanh trong trẻo."

Vừa nói, Lâm Tướng Sơn vừa mở miếng vải ra, rồi lặng lẽ tiếp lời: "Sau đó, anh nhập ngũ, khi mẹ qua đời, anh không thể về kịp, chiếc vòng ấy cũng không biết rơi vào tay ai rồi."

Trong miếng vải là một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo, tuy chỉ là một sợi vòng mảnh có hoa văn hình hoa sen, phát ra ánh sáng trong suốt dưới ánh trăng.

Diệp Khê lẳng lặng nhìn chiếc vòng bạc đó.

Lâm Tướng Sơn nói tiếp: "Mẹ anh lúc còn sống hay cười nói rằng sau này sẽ truyền lại chiếc vòng này cho vợ hoặc ca nhi tương lai của anh, để làm vật gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác. Giờ anh chỉ có thể làm lại một chiếc cho em, dù không thể bằng chiếc của mẹ anh nhưng nó cũng là tấm lòng của mẹ anh dành cho em."

Diệp Khê nghe xong, đôi mắt ngấn lệ, khẽ hít một hơi, nói: "Giá trị thế này, em nhất định sẽ trân trọng thật tốt."

Khi Lâm Tướng Sơn đeo chiếc vòng vào tay Diệp Khê, nó thực sự rất đẹp. Có lẽ vì tay cậu thon dài, chiếc vòng này càng trở nên vừa vặn tinh xảo.

"Đẹp đấy, sau này có tiền thì anh sẽ làm cho em một chiếc vòng to hơn, tốt nhất là một đôi." Lâm Tướng Sơn nói.

Diệp Khê dựa vào ánh trăng, nhẹ nhàng ngắm chiếc vòng bạc trên tay, mỉm cười nói: "Em là người may mắn, còn có thể đeo chiếc vòng bạc này. Mẹ em vất vả cả đời cũng chỉ có một cây trâm bạc mảnh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!