Lưu Tú Phượng và cha Diệp nghe thấy liền vội vàng chạy ra đón.
Chỉ thấy Lâm Tướng Sơn dẫn theo bà mối đứng trước cổng nhà, trong tay xách đầy lễ vật. Lưu Tú Phượng hài lòng vô cùng, tân lang mang sính lễ phong phú tới cầu hôn con trai nhỏ khiến nhà bà nở mày nở mặt, vì thế nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
"Có đây, có đây, mau vào nhà đi."
Dẫn bà mối và Lâm Tướng Sơn vào nhà, Diệp Sơn cũng vội vàng dâng trà lên. Ngày thường Lâm Tướng Sơn tới là bằng hữu tốt của Diệp Sơn, nhưng hôm nay thì khác, là em rể tương lai của anh rồi.
Diệp Sơn len lén nháy mắt mấy cái với Lâm Tướng Sơn, Lâm Tướng Sơn ngồi thẳng lưng hơn, tay chân cũng không biết đặt đâu cho phải. Dù trước đó đã tới không ít lần, nhưng hôm nay lại có chút căng thẳng.
Bà mối lập tức lên tiếng nói những lời hay ý đẹp, ca ngợi nhân duyên này đủ điều tốt lành.
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng vừa cười vừa khách sáo đáp lời với bà mối, trong lòng sớm đã đồng ý mối hôn sự này rồi.
Đến lượt Lâm Tướng Sơn mở miệng, hắn không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ nói: "Con nhất định sẽ đối xử tốt với Khê ca nhi, không để ai bắt nạt em ấy, không để em ấy phải đói, phải tủi thân. Lời này con thề với trời đất, tuyệt đối không giả dối. Chú và thím xin hãy tin con."
Những lời giản dị ấy lại chân thành tha thiết, khiến viền mắt Lưu Tú Phượng cũng đỏ lên, liên tục nói: "Chúng ta đương nhiên tin con, con người con thật thà thẳng thắn, không như bọn người ngoài bụng dạ gian xảo. Sau này hai đứa sống yên ổn, vui vẻ thì chúng ta cũng yên tâm rồi."
Cha Diệp viết sinh thần bát tự của Diệp Khê lên giấy đỏ, giao cho bà mối. Tiếp theo là tìm một thầy phong thủy hợp bát tự, rồi chọn ngày lành tháng tốt làm lễ thành thân.
Ngay tại chỗ, Diệp Sơn cũng đổi cách xưng hô, gọi một tiếng: "Em rể."
Thế là việc vui được quyết định xong.
Còn về sính lễ, Lưu Tú Phượng và cha Diệp cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ nhận ba lượng bạc làm của hồi môn cho Diệp Khê sau này, tính để lúc xuất giá thì đặt dưới đáy hòm cho con cái có chút vốn liếng.
Thấy nhà họ Diệp thấu tình đạt lý như vậy, Lâm Tướng Sơn cũng không phụ lòng. Đến chiều, hắn lại lên trấn một chuyến, lúc về còn khiêng hẳn nửa con heo.
Ôi chao, chuyện này làm cả thôn Sơn Tú náo động cả lên, ai nấy đều tấm tắc bảo tên người ngoài họ Lâm này hào phóng, coi trọng nhà họ Diệp ghê lắm.
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng vội vàng từ chối, không muốn hắn tốn kém quá, còn phải giữ của để sau này sinh sống, nhưng đồng thời cũng rất hài lòng với lòng thành của Lâm Tướng Sơn.
Lâm Tướng Sơn nói: "Vậy thì muối thịt, để dành làm tiệc đãi khách, đến lúc đó làm tiệc cưới thật hoành tráng, để Khê ca nhi của chúng ta được nở mày nở mặt."
Nhà chỉ có một tiểu ca nhi, làm cha mẹ dĩ nhiên không muốn để nó phải ấm ức xuất giá. Ai mà chẳng mong cho con mình có được một bữa tiệc cưới tươm tất rạng rỡ, giờ có nửa con heo này, tiệc cưới chắc chắn sẽ không kém cạnh ai.
Lưu Tú Phượng và cha Diệp cũng chỉ đành nhận lấy.
Diệp Khê bước ra khỏi phòng, nhìn Lâm Tướng Sơn, khẽ cười một cái rồi hỏi cỡ giày của hắn. Theo phong tục, trước khi thành thân, tân phu lang phải tự tay làm một đôi giày mới và may một bộ quần áo mới cho phu quân của mình, đây cũng là để thử xem người này có đảm đang tháo vát hay không.
Lâm Tướng Sơn báo ra một cỡ số làm Diệp Khê tròn mắt — bàn chân to thật! Nhưng mà người cao to vạm vỡ như Lâm Tướng Sơn thì quả là phải đi đôi giày bự như cái thuyền thế này mới hợp.
Diệp Khê cười nói: "Làm quần áo với giày cho anh, sợ rằng vải phải tốn gấp đôi người khác mất thôi. Nếu em làm chậm sẽ không kịp mất."
Lâm Tướng Sơn cũng sợ cậu vất vả, liền bảo: "Nếu em làm không kịp thì cứ ra trấn mua tạm một bộ mà dùng, đừng tự ép mình quá, thức đêm hại mắt đấy. Dù sao chỉ là hình thức, anh cũng không coi trọng."
Hắn nói thế khiến lòng Diệp Khê mềm hẳn, cảm thấy ấm áp vô cùng. Nhưng thành thân chỉ có một lần, cậu vẫn muốn mọi thứ thật trọn vẹn: "Em biết chừng mực mà."
Chuyện Lâm Tướng Sơn đến nhà họ Diệp cầu hôn rất nhanh đã truyền khắp cả thôn Sơn Tú. Ly ca nhi ở nhà nghe được tin, lập tức nóng ruột chạy sang tìm Diệp Khê.
Vừa bước vào cửa đã cười hì hì trêu chọc: "Có người sắp làm tân phu lang rồi đấy, ta tới xem thử ngươi có vui đến nở hoa trên mặt chưa nào."
Diệp Khê đang ngồi bên cửa sổ, cầm thước đo để cắt đế giày. Nghe lời Ly ca nhi liền ngẩng đầu lên, cười dịu dàng: "Ngươi tới rồi à, mau ngồi đi, ta lấy ít quả khô cho ngươi ăn."
Ly ca nhi cũng không khách sáo, ngồi phịch luôn lên giường đất.
Diệp Khê bưng ra một đĩa hạt dưa rang, lạc rang với mấy quả sung khô, cười nói: "Ngươi tới là để chọc ghẹo ta à?"
Ly ca nhi bật cười một tiếng, bốc một nắm hạt dưa bắt đầu nhai: "Ta là vui mừng thay ngươi đó. Mới mấy hôm trước còn bảo có người trong lòng, hôm nay đã nghe tin Lâm Tướng Sơn tới cầu hôn rồi. Nếu đây không phải chuyện vui thì là gì nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!