Khi Diệp Khê đến nhà Lâm Tướng Sơn, hắn đang ngồi xổm trước bếp lò nhóm lửa. Trong nồi đậy nắp không biết đang nấu món gì, nhưng mùi tỏa ra lại không giống hương thơm gạo chín mỗi lần Diệp Khê nấu.
"Đang nấu gì đấy?" Diệp Khê đứng ở cửa mỉm cười hỏi.
Lâm Tướng Sơn lại nhét thêm hai cành củi nhỏ vào lò, rồi đứng dậy đáp: "Muốn nấu ít cơm ăn."
Diệp Khê đi đến bên nồi, mở nắp ra, hơi nước trắng xóa phả vào mặt cậu. Cơm vẫn chưa chín, cậu cầm đôi đũa tre bên cạnh chọc thử mấy cái.
"Ít nước quá, nấu kiểu này e là cơm sống, đáy nồi còn cháy khét."
Lâm Tướng Sơn nghe vậy, liền múc một gáo nước trong vại, định đổ thêm vào nồi.
"Từ từ." Diệp Khê ngăn lại, bất đắc dĩ trợn mắt: "Gáo nước này đổ vào thì thành cháo luôn rồi, chỉ cần một nửa thôi."
Lâm Tướng Sơn gật đầu, chỉ đổ nửa gáo vào. Hắn cũng không hiểu tại sao chuyện gì cũng học được, mà nấu cơm đơn giản thôi lại cứ dở dở ương ương.
Diệp Khê cũng không yên tâm để hắn tự nấu cơm, bèn bảo hắn đứng sang một bên chờ, còn mình thì xắn tay áo, buộc tạp dề vải thô quanh eo, bắt đầu bận rộn bên bếp.
Khói bếp lượn lờ, làn khói xanh theo ống khói từ từ bay ra khỏi nhà, cơm dần chín, Lâm Tướng Sơn đứng bên cạnh đã ngửi thấy mùi thơm của gạo nếp.
Diệp Khê múc một chén nước cơm đặc sánh, lúc nãy cậu đã đặt mấy chiếc bánh mang theo lên nắp nồi, giờ cũng vừa nóng lên.
"Ăn lót dạ trước đi." Một chén nước cơm, một đĩa bánh ngô.
Lâm Tướng Sơn cũng không khách sáo, ngồi vào bàn là bắt đầu ba miếng bánh một ngụm nước cơm mà ăn ngon lành.
Diệp Khê ngồi bên bếp nhặt rau xanh, thấy người đàn ông ăn ngon lành, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp. Hai người một mái nhà, một ngày ba bữa cơm, chẳng phải đây chính là cuộc sống thường nhật của người dân quê sao.
Diệp Khê bất chợt nhớ đến lời của Yêu ca nhi lúc trên đường đến đây, sẽ không ai muốn cưới cậu thật sao?
Diệp Khê ngơ ngẩn nhìn rổ rau xanh trong tay, khẽ nhíu mày, như đang chìm vào suy tư.
Lâm Tướng Sơn thấy cậu im lặng, liền ngẩng đầu nhìn sang, gọi một tiếng: "Khê ca nhi?"
Diệp Khê hoàn hồn lại, trong lòng trỗi dậy một ý niệm mãnh liệt lấp đầy tâm trí. Cậu mím môi, chậm rãi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía Lâm Tướng Sơn.
"Anh có nguyện ý cưới em không?"
Giờ hắn đã biết rõ về gương mặt mình, vậy thì cũng chẳng còn gì phải dè dặt nữa.
Hơi nước trắng từ nồi cơm bốc lên, quẩn quanh trong gian bếp, củi lửa trong bếp lò cháy rực, phát ra những tiếng tí tách khe khẽ.
Lâm Tướng Sơn cắn một miếng bánh, không hề do dự, ngắn gọn dứt khoát nói: "Cưới."
Hắn trả lời nhanh đến mức làm Diệp Khê hơi ngẩn ra.
Lâm Tướng Sơn ngẩng đầu nhìn cậu, nuốt miếng bánh trong miệng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?"
Diệp Khê vội vàng lắc đầu: "Chỉ là không ngờ anh lại không để ý đến mặt em…"
Lâm Tướng Sơn uống cạn chén nước cơm, đưa tay lau miệng: "Anh sống với em, đâu phải sống với cái mặt ấy. Chỉ cần hai chúng ta sống đàng hoàng tử tế cùng nhau là được."
Nói xong, hắn cười một cái: "Em hiền lành, biết lo toan, lại tốt bụng, sống với em chắc chắn rất tốt, là anh chiếm được lợi rồi."
Lời này khiến mặt Diệp Khê đỏ bừng, rõ ràng là cậu mở lời trước, vậy mà giờ lại thành người ngượng ngùng.
"Vậy để em về báo cho cha mẹ một tiếng."
Lâm Tướng Sơn gật đầu: "Anh sẽ sớm đi tìm bà mối đến dạm hỏi. Phong tục cưới xin bên này anh không rõ lắm, sẽ nhờ bà mối chuẩn bị sính lễ theo lệ nhà dân thường, nhiều hơn thì anh e không lo nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!