Chương 17: (Vô Đề)

Diệp Khê giật bắn cả người, da đầu như tê dại, nhìn thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt, bất giác siết chặt cái cuốc nhỏ trong tay, thầm nghĩ nếu tên này dám làm gì quá đáng thì sẽ bổ cho một nhát, cho hắn trầy da tróc vảy!

"Khê ca nhi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hàng mi Diệp Khê run rẩy, chậm rãi ngẩng mắt lên, nhìn thấy người đứng trước mặt không ai khác chính là Lâm Tướng Sơn.

Từ lần gặp trước đã hơn một tháng, dạo này hắn bị rám nắng, hai gò má dường như cũng săn chắc hơn, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm kiên nghị.

Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Khê, nhưng không nói một lời.

Diệp Khê hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Ngươi chặn ta làm gì?"

Lâm Tướng Sơn lúng túng, im lặng hồi lâu, rồi đưa hai con cá trắm cỏ vừa bắt được ra trước mặt Diệp Khê.

Diệp Khê mắt hơi cay nóng: "Không cần cá của ngươi."

Lâm Tướng Sơn vẫn kiên trì đưa cá ra trước mặt, cứ như muốn ép cậu nhất định phải nhận lấy.

Diệp Khê né sang trái định bước đi, Lâm Tướng Sơn cũng dịch theo chắn đường. Cậu không cam lòng, lại né sang phải, hắn vẫn chắn trước mặt.

Diệp Khê không nhịn nổi nữa, sống mũi cay xè, bực bội hét lên: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Bị người ta thấy ngươi chặn đường một ca nhi, ta có thể kiện ngươi lên trưởng thôn đấy!"

Lâm Tướng Sơn mím chặt môi, cuối cùng cũng cất tiếng: "Có phải ngươi đang tránh né ta không?"

Diệp Khê ngực nghẹn lại: "Không có, ta tránh ngươi làm gì."

Lâm Tướng Sơn: "Ngươi có."

Diệp Khê: "Không có."

Lâm Tướng Sơn vẫn lặp lại: "Có."

Diệp Khê tức đến muốn bùng nổ, ngẩng đầu lên, suýt nữa ném cả giỏ bồn bồn trong tay lên đầu hắn: "Đúng, ta chính là đang tránh ngươi, không phải vì ngươi chê ta xấu sao!"

Lâm Tướng Sơn nhíu mày, không hiểu sao cậu lại nghĩ vậy: "Ta nói vậy khi nào?"

Diệp Khê càng giận, chính vì hắn không nói gì nên mới càng khiến người ta đau lòng: "Hôm đó không phải ngươi dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta sao! Ta biết mặt ta có sẹo, biết bây giờ ta chẳng còn ra thể thống gì, nhưng ánh mắt của ngươi quá tổn thương người khác rồi!"

Lâm Tướng Sơn mặt mày ngơ ngác: "Khi nào thì ta dùng ánh mắt chán ghét nhìn ngươi? Nếu có, ngươi cứ móc mắt ta đi, ta tuyệt đối không phản kháng."

Diệp Khê nhìn hắn chẳng giống nói dối, cơn giận trong lòng cũng vơi đi quá nửa: "Vậy hôm đó ngươi cứ nhìn chằm chằm mặt ta, không nói lời nào là vì sao?"

Lâm Tướng Sơn à một tiếng, thoáng ngây ngốc.

Diệp Khê thấy hắn không đáp, lập tức trừng mắt: "Đấy, ngươi chính là chê ta xấu!"

Lâm Tướng Sơn lắc đầu, ấp úng mấy lần mới nói: "Lúc đó ta chỉ nghĩ, chắc ngươi bị bỏng đau lắm. Ta ra trận từng bị thương không ít, ngươi có thấy cánh tay ta toàn là sẹo không? Có một huynh đệ cùng lều với ta bị kẻ địch hắt dầu sôi lên lưng, cả đêm đau đến không ngủ nổi, cứ rê. n rỉ mãi. Ta biết đau đến mức nào, cho nên… ta nghĩ lúc ngươi bị bỏng, có phải cũng đau thấu xương như hắn không."

Lời vừa dứt, tim Diệp Khê như bị một sợi dây bất chợt kéo căng, vành tai cũng nóng lên. Cậu không ngờ khi ấy Lâm Tướng Sơn lại nghĩ như vậy, không phải là chê bai cậu, mà là…

"Ngươi…" Diệp Khê hé môi, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ có thể hơi đỏ mặt, thấp giọng mắng một câu: "Ba hoa, ngươi học đâu ra mấy lời sến sẩm như vậy chứ."

Lâm Tướng Sơn không nghe rõ, từ trong áo lôi ra một lọ sứ nhỏ đưa cho Diệp Khê.

Diệp Khê nghi hoặc nhận lấy: "Cái gì đây?"

"Là thuốc mỡ, ta vẫn muốn đưa cho ngươi, nhưng mấy hôm ngươi cứ tránh mặt ta, ta không tìm được cơ hội để đưa."

Hắn vừa nói xong, Diệp Khê đã mở nắp lọ, chất mỡ màu nâu sẫm tỏa ra hương thơm thanh nhẹ nhưng dày đặc mùi thảo dược, ngửi cũng không khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!