Chương 15: (Vô Đề)

Dãy núi quanh thôn Sơn Tú trùng điệp kéo dài, cao lớn sừng sững, không thế thì sao cái tên "Sơn Tú" lại ra đời. Dân làng sống ở đây đời đời đều tin trong núi có sơn thần, mỗi dịp xuân phân, hè nóng đều thắp hương, bày hoa quả cúng bái.

Người thường không có gan cũng chẳng có bản lĩnh vào núi, chỉ đi loanh quanh mấy ngọn núi thấp phía ngoài tìm củi, đào rau dại. Đi sâu vào nữa thì không ổn, rất dễ lạc ở trong rừng.

Chỉ có những thợ săn hay người hái thuốc quen thuộc địa hình mới dám vào. Nếu không có Lâm Tướng Sơn dẫn đi, Diệp Khê chắc chắn cũng không dám.

Càng vào sâu, đường càng hẹp và hoang vắng, cỏ dại cao vút, thỉnh thoảng còn có dây leo gai góc chắn trước mắt.

Lâm Tướng Sơn đi trước dẫn đường, dùng dao chặt bớt những thứ cản trở, cố gắng dọn cho Diệp Khê một lối đi thông thoáng.

"Trong núi có chó sói không?" Diệp Khê đi sau, khẽ hỏi.

Lâm Tướng Sơn ừ một tiếng, tiện tay chặt một nhánh cây: "Có nghe tiếng sói tru, trong núi nhiều thú hoang, thi thoảng cũng gặp. Có lúc dưới chân còn đạp trúng rắn dài, nhưng chỉ cần tay chân lanh lẹ, leo lên thân cây, hoặc ra khỏi núi trước khi trời tối mịt là không có chuyện gì lớn."

Nghe xong, cổ Diệp Khê nổi cả da gà: "Gan anh lớn thật đấy, từ nhỏ ta đã sợ mấy thứ trơn trượt biết ngọ nguậy rồi."

Lâm Tướng Sơn ngoảnh mặt cười: "Yên tâm, ta đi trước dò đường cho."

Diệp Khê mím môi nhìn bóng lưng rắn rỏi, vững chãi trước mắt, bỗng thấy yên tâm hẳn, khẽ ừ một tiếng: "Ta tất nhiên tin anh."

Trong núi nhiều loại thảo dược, nhưng Lâm Tướng Sơn không nhận biết hết nổi, chỉ có thể để Diệp Khê tự phân biệt.

Diệp Khê cũng chỉ là học lỏm nửa vời, trước đó cầm sách thuốc nhờ lang trung giảng qua, cố nhớ được đại khái.

Hai người đi lòng vòng trong rừng mấy canh giờ, không tránh khỏi nóng bức và khát nước.

Họ tìm một gốc cây lớn, ngồi xuống chỗ rể cây. Diệp Khê dùng tay áo lau mồ hôi, cởi túi nước bên hông ra: "Uống chút nước đi, phiền anh theo ta tìm lâu như vậy."

Lâm Tướng Sơn không khách sáo, cầm túi nước, bẻ vài chiếc lá làm thành chén nhỏ, đổ nước vào rồi một hơi uống cạn. Nước chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, lăn dọc yết hầu nhô cao, mang theo vài phần hoang dã.

Diệp Khê nhìn yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên thấy nóng mặt, cuống quít dời ánh mắt, chỉ dám cúi đầu nhìn đám cỏ dại dưới chân.

Lâm Tướng Sơn uống xong nước thì đưa túi nước lại cho Diệp Khê, đảo mắt nhìn quanh rừng, giọng trầm trầm nói: "Tìm tiếp thôi, trời vẫn còn sớm mà."

Diệp Khê đáp một tiếng, chim trên ngọn cây vỗ cánh phóng lên, tiếng sải cánh vang vọng trong rừng, làm không gian càng thêm yên tĩnh và sâu thẳm.

"Ăn trái cây không?" Lâm Tướng Sơn hạ giọng hỏi.

Diệp Khê ngẩng mắt nhìn hắn: "Ở đâu ra trái cây?"

Lâm Tướng Sơn không nói nhiều, bước tới phía trước, nhanh nhẹn leo lên cây, rồi vung dao gọn gàng chặt xuống một nhánh đầy lê rừng, xách cả chùm quay lại.

"Vỏ hơi chát, nhưng ruột bên trong ngọt lắm."

Nói xong, hắn ngồi xuống cạnh Diệp Khê, đôi chân dài thản nhiên duỗi ra, lưng hơi khom xuống, cúi mắt cầm con dao bén trong tay từ tốn gọt lớp vỏ xù xì của quả lê rừng.

Diệp Khê lặng lẽ quan sát hắn, sống mũi cao thật, xương mày cũng cao, đuôi mày sắc bén, hốc mắt sâu.

Ánh mắt cậu khẽ dời xuống đôi môi mỏng, hình dáng cũng rất đẹp. Người già trong thôn hay bảo, đàn ông môi mỏng thì bạc tình, không phải hạng tử tế.

Nhưng người này… đâu giống kẻ xấu. Kẻ xấu nào có lòng dạ như hắn chứ.

Diệp Khê còn đang lơ đãng nhìn người ta suy nghĩ vẩn vơ, thì một quả lê trắng trẻo đã được gọt sạch vỏ hiện ra trước mặt cậu.

Trong lòng bàn tay thô ráp của Lâm Tướng Sơn là quả lê đã bị gọt mất gần nửa lớp thịt, giọng hắn trầm khàn: "Ta thô lỗ lắm, bình thường toàn để nguyên vỏ cắn ăn, nên gọt không khéo, ngươi ráng ăn tạm nhé."

Bản thân ăn thì không cần gọt vỏ, nhưng Diệp Khê là một ca nhi thanh tú sạch sẽ, đương nhiên phải gọt cho cậu.

Diệp Khê khẽ cắn môi, vươn tay nhận lấy quả lê: "Anh chịu gọt cho ta là tốt lắm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!