Chương 13: (Vô Đề)

Về đến nhà, Diệp Khê trước tiên vào phòng xem tình hình của Diệp Sơn, rót thêm nước trà cho anh, rồi đỡ anh ra nhà xí.

Trong lòng Diệp Sơn áy náy, đúng lúc nhà đang vào vụ mùa cần người mà mình lại bị thương ở chân: "Lúa ngoài đồng gặt tới đâu rồi?" Anh vẫn không yên tâm về mấy việc đồng áng.

Diệp Khê đáp: "Hôm nay chắc là gặt xong, có Lâm Tướng Sơn đến giúp, huynh ấy làm nhanh lắm, chẳng kém gì anh đâu."

Diệp Sơn lúc này mới yên lòng: "Kết giao được người huynh đệ như hắn là phúc của ta, hôm nào nhất định phải mời hắn uống rượu một bữa đàng hoàng để cảm ơn mới được."

Diệp Khê chui vào bếp bắt đầu lo bữa trưa. Thường ngày chỉ làm qua loa ăn đỡ là được, nhưng hôm nay lại khác, phải cho người giúp đỡ ăn một bữa tử tế mới được.

Cọ sạch nồi xong, Diệp Sơn ngồi trong nhà chẳng có việc gì làm, đành lết chân ra trước cửa bếp hỏi có việc gì có thể giúp không. Diệp Khê biết anh mình không quen ngồi yên, bèn đưa phần lúa nhặt được hôm nay cho hắn.

"Vậy anh giúp em giã phần thóc này ra, lát nữa còn lấy gạo nấu cơm."

Diệp Sơn nhận lấy bao thóc, ra ngồi ở cửa giã. Diệp Khê thì lấy một miếng thịt muối nhỏ trên bếp, rửa qua nước nóng rồi thái thành hạt lựu.

Trong vườn nhà đang có ngô và đậu hà lan, nên Diệp Khê ra vườn hái một ít mang vào rồi ngồi tách hạt của chúng.

Diệp Sơn ở một bên giã gạo, Diệp Khê vừa dùng đầu ngón tay tách từng hạt ngô, vừa như tiện miệng hỏi anh mình: "Anh này, anh thấy Lâm Tướng Sơn là người thế nào?"

Diệp Sơn đáp thẳng: "Tất nhiên là tốt rồi, tuy mới quen nhưng ta thấy hắn là người đáng tin, thẳng thắn lại hay giúp đỡ người khác, tốt lắm. Ta còn muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn cả đời kia."

Diệp Khê không nói gì nữa, lặng lẽ làm tiếp, nước ngô vàng nhạt dính vào đầu ngón tay, trong lòng cậu thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh không thể nghĩ đến việc làm người thân cả đời với hắn được à, sao trong đầu toàn nghĩ đến làm huynh đệ?

Cậu không muốn nói chuyện với anh mình nữa, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn thì chui vào bếp bận rộn.

Gạo mới giã xong còn thơm mùi cỏ tươi, chỉ cần vo qua nước rồi cho vào nồi, chẳng mấy chốc mùi thơm của gạo theo hơi nước đã bay khắp nhà.

Nước gạo chắt ra lát nữa sẽ dùng để nấu cơm kho, Diệp Khê đảo đều thịt muối trong dầu nóng cho đến khi bề mặt chuyển màu vàng nâu, rồi cho khoai tây, hạt ngô và đậu hà lan vào xào chung.

Cuối cùng, Diệp Khê đổ lên trên một lớp cơm trắng vừa mới chín, dọc theo mép nồi rưới một chén nước cơm đặc sánh, sau đó đậy nắp lại, để lửa nhỏ hầm từ từ là được.

Chỉ có cơm thì vẫn chưa đủ, còn phải làm thêm vài món ăn. Mấy hôm nay rau trong vườn nhiều đến mức chẳng ăn kịp, Diệp Khê hái mấy quả cà tím, dùng thịt băm với xì dầu om cà, rưới nửa chén nước bột năng và rắc thêm một nắm tỏi băm.

Đến lúc làm xong món ớt khô chiên, cơm kho cũng vừa chín tới.

Diệp Sơn ở ngoài đã ngửi thấy mùi thơm, hít mạnh một hơi: "Khê ca nhi, hôm nay đồ ăn thơm thật đấy!"

Diệp Khê cười mở nắp nồi, hơi nóng mang theo mùi thơm phả ra, cơm kho óng ánh dầu mỡ, lớp đáy còn có một tầng cơm cháy vàng giòn, cắn một miếng là nghe "rốp rốp".

"Anh vào nhà chính ăn cơm đi, em đem cơm ra đồng cho cha với mọi người."

Diệp Sơn đáp: "Ừ, lát nữa để ta dọn chén đũa cho."

"Được rồi." Diệp Khê xếp đồ vào giỏ, đi đưa cơm.

Nắng trưa rát cả da, lúc đến được ruộng thì lưng Diệp Khê đã ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi trong suốt chảy từ cái cổ trắng ngần xuống.

"Ăn cơm thôi!" Cậu đứng trên bờ ruộng, vẫy tay gọi mọi người.

Cha Diệp buông liềm trong tay xuống, quay sang Lâm Tướng Sơn đang làm hăng say cạnh đó: "Tiểu Lâm, sức lực của con còn chưa dùng hết à? Đi, ăn cơm đã, chiều làm tiếp."

Cổ và tay Lâm Tướng Sơn bị nắng hun đến cháy đỏ, hắn lau mồ hôi trên trán: "Dạ, để chiều con làm tiếp."

Diệp Khê trải chiếu dưới bóng cây, bày cơm canh trong giỏ ra, vừa bày xong thì hương thơm đã lan tỏa, khiến bụng ai nấy đều réo ầm.

Cha Diệp và mọi người đi rửa tay bên rạch nước, trở lại thì trầm trồ: "Hôm nay ăn cơm kho à? Tốt lắm, cơm này nhiều dầu mỡ, no lâu."

Cậu múc cho mỗi người một chén, lúc đưa cho Lâm Tướng Sơn thì người kia khẽ nói lời cảm ơn. Thật ra, hắn chưa từng ăn loại cơm này, ở Bắc châu ít lúa, thường chỉ hấp lên ăn, rất hiếm khi nấu cách khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!