Hôm sau, Ly ca nhi mang theo chiếc khăn tay mình đang thêu đến tìm Diệp Khê tán gẫu giết thời gian. Lúc đến, Diệp Khê đang phơi những lát cà tím dưới mái hiên. Mùa hè cà tím trong vườn sai quả không kịp ăn, chỉ có cách phơi khô, để dành đến mùa thu đông ăn dần.
Ly ca nhi kéo ghế con ngồi xuống, vừa cúi mắt thêu thùa vừa chuyện trò: "Ngày tháng của ngươi trôi qua xem chừng yên ổn thanh nhàn thật đấy. Thật không nhìn ra mấy chuyện rối rắm dạo gần đây có khiến ngươi phiền lòng hay rối trí không. Nếu là ta gặp phải mấy chuyện đó, e là phải buồn rầu cả một thời gian dài, chẳng buồn nhấc người dậy nổi."
Diệp Khê đang xếp những lát cà lên mẹt tre, cười đáp: "Cuộc sống là của mình, chẳng lẽ gặp chút chuyện không vừa ý là không sống nữa sao? Ta càng phải sống cho tốt, kẻo người ta cười vào mặt."
Ly ca nhi thêu thêm vài mũi, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng nói: "Yêu ca nhi ở đầu thôn giờ oai phong lắm đấy, nghe nói tháng trước có tới hai ba nhà sang dạm hỏi rồi."
Diệp Khê chẳng mấy quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Vậy cuối cùng định nhà nào rồi?"
Ly ca nhi bĩu môi, giọng có phần khinh thường: "Chẳng định nhà nào cả. Mắt hắn cao lắm, cho rằng gả cho một nhà nông dân là phí hoài dung mạo của mình."
Diệp Khê nói: "Ai chẳng là nông dân, không chịu yên phận gả cho nhà nông để có cơm ăn, lại cứ nhớ nhung mấy chuyện hão huyền làm gì."
Ly ca nhi cau mày: "Hắn ấy à, để mắt tới nhà họ Tào ở thôn bên, nhà phú hộ mà ngươi từng đính hôn trước đó đấy, cứ bám riết mong được gả vào."
Diệp Khê hơi nhướng mày, thì ra Lâm Dao lại coi nhà họ Tào là chỗ tốt, nào biết nơi đó chỉ toàn chuyện phiền lòng, chồng thì không đáng tin, cha mẹ chồng lại hay kiếm chuyện.
Diệp Khê tiếc rẻ nói: "Sao lại vừa mắt cái nhà họ Tào ấy chứ…"
Ly ca nhi chậc một tiếng: "Trước kia nghe nói ngươi đính hôn với nhà họ Tào, mà con trai nhà ấy lại là người đọc sách. Yêu ca nhi đó ganh tị đến đỏ mắt đấy. Ngươi cũng biết trong vòng mười dặm quanh đây, người biết chữ đọc sách đếm trên đầu ngón tay, hiếm lắm. Nếu ngươi mà gả vào nhà họ Tào, hắn sẽ thấy ngươi cao hơn hắn một bậc. Cái tính tự cao của hắn, làm sao mà nuốt trôi được chuyện đó."
Diệp Khê nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: "Thế thì giờ hắn có thể vui rồi, một lòng một dạ mơ gả vào nhà họ Tào."
Ly ca nhi hừ một tiếng: "Hắn cũng gan thật, người nhà họ Tào chưa chắc đã thèm để mắt tới hắn đâu. Ngày trước là nhìn trúng dung mạo nổi bật, sự siêng năng đảm đang, lại có tính nết hiền lành của ngươi, nên họ Tào mới muốn cưới về. Còn Lâm Dao kia thì có gì chứ?"
Diệp Khê nói: "Ta thì không cho rằng nhà họ Tào là nơi tốt đẹp gì."
Ly ca nhi gật đầu: "Đúng vậy! Thấy mặt ngươi bị bỏng là vội tới huỷ hôn thì có thể là nhà tốt được sao? Ngươi nói đúng, nhà họ Tào tuy là phú hộ, nhưng cũng là loại vô lương tâm!"
Thấy bộ dạng bảo vệ mình của Ly ca nhi, Diệp Khê không nhịn được bật cười.
Hai người vừa nói vừa cười cả buổi sáng, đến trưa thì Ly ca nhi phải về nhà. Sau khi tiễn cậu ta, Diệp Khê liền đi cắt cỏ cho heo.
Còn bên kia, người vừa được nhắc tới là Lâm Dao đang ở nhà nổi giận, làm mình làm mẩy.
Từ nhỏ Lâm Dao đã được nuông chiều nên giờ càng ngày càng ngang ngược. Y vớ lấy chén nước trên bàn ném mạnh vào khung cửa, vừa khóc vừa gào: "Con tuyệt đối không gả cho mấy tên nông dân thô lỗ đâu! Cha mẹ nếu chỉ vì lễ hỏi hậu hĩnh của mấy nhà đó mà ép con thì chính là đoạn tuyệt huyết mạch thân tình với con đời này!"
Lâm thị nghe vậy thì đau lòng không thôi, vội chạy tới ôm chặt con: "Con yêu của mẹ, con muốn làm mẹ đau chết luôn sao! Nếu con không muốn thì đừng gả, mẹ nhất định không ép con đâu."
Ông Lâm ngồi chồm hổm ở bậc cửa, mặt đầy u sầu: "Chính là do bà chiều nó từ nhỏ nên mới thành ra cái tính ngang bướng như vậy. Dạo gần đây không biết bao nhiêu nhà đến dạm hỏi rồi, ta thấy có mấy nhà cũng ổn, có ruộng có nhà, cha mẹ chồng hiền lành, gả sang đó, con mình cũng chẳng phải chịu khổ gì."
Lâm Dao rúc trong lòng mẹ, hai mắt sưng đỏ:
"Tốt mấy cũng là bọn nông dân cày bừa, chân dính bùn, con không ưng nổi. Con đã có dung mạo thế này thì phải vươn lên cao hơn. Nếu gả cho một người đọc sách, sau này có chức có danh, thì chẳng phải nhà họ Lâm ta cũng được rạng rỡ hay sao? Trong thôn này ai mà chẳng nhìn chúng ta bằng con mắt khác! Cha mẹ đúng là chẳng có tầm nhìn gì cả!"
Lâm thị ôm con, quay sang nói với ông Lâm:
"Con trai ta có chí khí thế này là điều tốt! Nhà nào có được đứa ca nhi biết tính toán lo liệu như nó? Nếu thật sự tìm được một chàng rể có công danh, sau này nhà mình chẳng phải là nhà đứng đầu thôn Sơn Tú sao, đến cả trưởng thôn cũng phải nể mặt chúng ta một phần!"
Ông Lâm nghe vậy thì cũng hơi dao động, nhưng lại biết nhà mình chỉ là hộ nhỏ, e là mấy nhà phú hộ có con đọc sách trên trấn sẽ chẳng thèm để mắt tới. Ông vò đầu, rầu rĩ nói:
"Nói thì dễ, nhưng nhà mình không có quan hệ gì cả. Mấy nhà đó thì mắt cao hơn đầu, không chịu cưới ca nhi nhà ta đâu. Cùng lắm chỉ nhận làm thiếp, thế thì mất hết mặt mũi tổ tiên nhà này."
Lâm Dao nhân cơ hội chen vào: "Chẳng phải còn nhà họ Tào ở thôn bên sao? Con trai họ cũng học ở học đường, nếu năm nay thi đậu kỳ thi hương mà được làm tú tài, thì nhà mình cũng cao hơn các nhà khác một bậc rồi!"
Cha Lâm lắc đầu bác bỏ: "Nhà họ Tào đã hủy hôn với nhà họ Diệp rồi, hình như dạo này đang bàn chuyện hôn sự với một nhà phú hộ trên trấn, ta thấy chuyện đó không dễ đâu."
Lâm Dao nghe mà trong lòng không cam tâm. Trước đây nhà họ Tào còn từng ưng Diệp Khê, tại sao đến lượt y lại không được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!