Nghĩ đến sức ăn lớn của Lâm Tướng Sơn, Diệp Khê đã nấu một nồi cơm đầy từ giữa trưa và bắt đầu lo liệu nấu nướng từ sớm.
Lưu Tú Phượng đang ngồi trong nhà chính vá lại chiếc áo ngắn của cha Diệp, thấy Diệp Khê cứ bận rộn đi tới đi lui, liền lên tiếng: "Ta nhìn con bày biện thế này, chẳng khác gì chuẩn bị làm một mâm yến tiệc mãn hán toàn tịch* ấy."
*mâm cỗ thịnh soạn nhất của người Trung Hoa xưa, gồm hàng trăm món.
Diệp Khê trong lòng khẽ giật mình, cố tình bình tĩnh đáp: "Người ta lần trước cho nhà mình cá, lại còn giúp nhà mình dẫn nước tưới ruộng, chẳng phải nên tiếp đãi tử tế một chút sao, kẻo để người ta nói nhà mình keo kiệt."
Lưu Tú Phượng cầm cây kim đưa lên đầu tóc mà chải vuốt, rồi nói: "Cũng phải, đã mời người ta đến ăn một bữa cơm thì đừng làm mất thể diện. Con cứ dùng nguyên liệu trong nhà mà nấu, cũng chẳng tốn kém gì đâu."
Diệp Khê gật đầu, cầm ít tiền đồng rồi ra chợ mua thịt.
Lúc chạng vạng tối, trời vừa nhá nhem, Diệp Khê đang đứng trong bếp, tay bưng đĩa thịt xào ớt xanh vừa mới làm xong, mắt cứ không ngừng nhìn ra ngoài, trong lòng lo lắng: Chẳng lẽ hắn không đến sao…?
Đợi đến khi nồi canh cuối cùng cũng nấu xong, cha Diệp hỏi: "Thằng Lâm kia có đến không? Hôm đó nó có hứa rồi chứ?"
Diệp Khê vừa dùng tạp dề bên hông lau tay vừa đáp: "Huynh ấy nói là sẽ đến."
Diệp Sơn đặt cái giỏ tre đang đan dở xuống, đứng dậy nói: "Trời cũng không còn sớm, để ta sang nhà hắn mời thêm lần nữa."
Anh còn chưa bước ra khỏi cửa, thì từ con đường nhỏ bên ngoài hàng rào đã xuất hiện một bóng người cao lớn, chầm chậm đi ra từ trong màn sương mờ buổi tối.
Là Lâm Tướng Sơn.
Khi hắn đến gần, mới thấy tay phải còn xách hai con gà rừng, đuôi dài lòa xòa.
Diệp Sơn vui vẻ đón ra, gọi lớn: "Lâm huynh đệ, sao đến muộn vậy, ta còn định sang tìm ngươi nữa cơ!"
Lâm Tướng Sơn đưa hai con gà rừng trong tay cho anh, nói: "Ta đi một vòng trong rừng, nên chậm mất chút thời gian."
Diệp Sơn nhìn hai con gà rừng đưa đến trước mặt, nhất quyết không dám nhận, vội xua tay: "Ngươi đến là quý rồi, còn mang theo cái này làm gì. Thứ quý thế này, nhà ta nào dám nhận, mau mang về đi!"
Hai con gà này là do Lâm Tướng Sơn săn được trong rừng vào buổi chiều, mùa hè mới dễ săn được loại này, chứ mùa đông thì chưa chắc đã bắt được.
Nhà họ Diệp mời hắn ăn cơm, hắn không thể đi tay không, ít ra cũng phải có lễ vật ra mắt.
"Là ta bắt được trong rừng, không tốn tiền, cứ nhận đi." Lâm Tướng Sơn nói.
Diệp Sơn vẫn không dám nhận, khăng khăng từ chối: "Lâm huynh đệ, e là ngươi mới đến đây chưa rõ giá cả, hai con gà rừng này mang ra trấn bán, một con được năm mươi văn đó, không phải rẻ đâu."
Lâm Tướng Sơn lập tức sa sầm mặt, làm bộ xoay người định đi, nói thẳng: "Các người không chịu nhận thì ta cũng không mặt dày ăn bữa cơm này, ta đi về vậy."
Thấy người sắp bỏ đi thật, Diệp Sơn quýnh lên, vội kéo tay hắn lại: "Ấy ấy, nhận là được chứ gì, đừng đi mà. Khê ca nhi nhà ta bận rộn cả buổi chiều, nấu cả một mâm cơm ngon để đón tiếp ngươi đó!"
Lâm Tướng Sơn nghe xong mới chịu dừng lại, đưa gà cho Diệp Sơn: "Vậy tối nay ta không khách sáo nữa, ăn cơm ở nhà ngươi."
Diệp Sơn vui vẻ vỗ vai hắn: "Hà! Người như ngươi ta ưa đấy, hợp tính ta lắm!"
Khi Lâm Tướng Sơn bước vào nhà chính, Diệp Khê vừa đúng lúc đang bày chén đũa, ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì khẽ mỉm cười dịu dàng: "Mau ngồi đi, đừng để đồ ăn nguội mất."
Lâm Tướng Sơn "ừ" một tiếng rồi ngồi xuống bên bàn.
Tối nay, cha Diệp và Diệp Sơn ngồi cùng để tiếp rượu, Diệp Khê và Lưu Tú Phượng chỉ ngồi bên ăn cơm, mặc cho mấy người đàn ông uống rượu trò chuyện.
"Uống một chén nào, đây là rượu cao lương của lò rượu đầu thôn, thơm lắm đấy!" Diệp Sơn bưng hũ rượu rót cho Lâm Tướng Sơn.
Lâm Tướng Sơn không phải người ngại ngùng, liền đưa chén ra nhận lấy.
Cha Diệp nói lời cảm ơn: "Hôm trước may nhờ có con, lúa nhà ta mới giữ được vụ này. Không nói nhiều, uống nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!