Chương 40: (Vô Đề)

Cái gì gọi là nhìn thấu thói đời nóng lạnh, tôi đây đã nhìn thấu rồi.

Tuy rằng bản nhân chỉ là một tay mơ trong nghề, nhưng rất nhiều chuyện trong lòng vẫn rất rõ, chẳng hạn như người làm công tầng dưới chót chỉ là quân cờ, người ta đặt bạn tới chỗ nào bạn sẽ thành thành thật thật đợi ở đó, muốn gây chuyện, trên cơ bản sẽ bị ăn luôn ngay bước tiếp theo.

Đương nhiên, cũng không tuyệt đối, có vận may tốt, hoặc là có bối cảnh, vậy kết quả chắc chắn không giống với chúng tôi.

Chu Hàm Chương nói: "Không có gì xứng không xứng, cậu nỗ lực lý nên là cậu cầm."

Không ngờ nha không ngờ, thầy Chu thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, tôi còn tưởng rằng anh sẽ châm chọc tôi "quả thật không xứng" cơ.

Người làm công yếu ớt có chút cảm động, hận không thể nhường hết cánh gà trong miệng cho anh ăn.

"Thầy Chu, anh thật tốt."

"Nói chuyện đàng hoàng."

"Thầy Chu, ngài thật tốt."

Chu Hàm Chương cười, xoay người đi ra ngoài.

Tôi ôm xô cả nhà đi theo anh: "Mỹ nữ đó sao lại đến nữa vậy?"

Tôi nói: "Không biết còn tưởng rằng hai người đang yêu đương."

Chu Hàm Chương cũng chẳng quay đầu: "Nói cái gì đấy?"

"Cô ấy ba ngày hai bữa chạy đến chỗ anh, người không biết chuyện chắc chắn sẽ hiểu lầm." Tôi nói: "Nhân sĩ trong cuộc tôi đây cũng sắp hiểu lầm rồi."

Chu Hàm Chương quay đầu lại liếc tôi một cái: "Rốt cuộc là ai ba ngày hai bữa chạy đến chỗ tôi?"

"Cô ấy." Tôi nói: "Tôi là chạy đến đây mỗi ngày."

Nói xong câu đó tôi đột nhiên cảm thấy hình như không đúng lắm, nói theo như vậy, tôi càng như đang yêu đương với Chu Hàm Chương hơn.

"Cậu cười cái gì?" Anh hỏi.

"Không có gì." Tôi đi theo anh vào phòng sách: "Thầy Chu, anh ăn không?"

"Cậu ăn đi." Anh đi đến bên cạnh máy pha cà phê: "Đồ cho con nít ăn."

"Lời này thì không đúng rồi, ông cụ bà cụ tám mươi tuổi nên ăn cũng ăn chứ bộ," Tôi nói: "Anh đừng có ấn tượng rập khuôn vậy."

Tôi ăn xong cánh gà, cầm một miếng gà cho anh: "Ăn một miếng không, tôi cố ý mua cho anh đó."

Tôi lại bắt đầu khoe mẽ trước mặt Chu Hàm Chương, thật ra là có mục đích, tôi người này mưu trí nhiều, đến khẳng định không thể đến không, tiền này cũng không thể tiêu uổng phí, tuy nói là vì cảm ơn Chu Hàm Chương hôm nay giúp tôi lừa gạt lãnh đạo, nhưng là chính anh nói với tổ trưởng tôi tới lấy notebook của anh, chú này nếu mà không cho tôi một bút ký, ngày mai tôi vẫn sẽ bị phê bình.

Tôi mạnh mẽ nhét miếng gà vào trong miệng Chu Hàm Chương: "Ăn ngon lắm, nếm thử đi!"

Anh cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, tuy rằng trốn ra sau, nhưng vẫn cắn.

"Ăn ngon đúng không?" Tôi cười với anh.

Anh lơ tôi, quay đầu nhìn chằm chằm máy pha cà phê của anh.

"Thầy Chu, hết nước rồi."

"Cái gì?"

Tôi chỉ chỉ két nước máy pha cà phê của anh nói: "Nơi này không có nước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!