Chương 4: (Vô Đề)

Các cô nương lần lượt đi ngang trước mặt người, người chỉ liếc một cái rồi phất tay, ra hiệu cho quản gia cho lui.

Ban đầu người còn ngồi nghiêm chỉnh, phong thái có vài phần quân tử.

Nhưng dần dần càng thêm uể oải, cả người lười nhác thả lỏng, ngả hẳn lên ghế như chẳng buồn để tâm nữa.

Quản gia khẽ bẩm báo:

"Hỉ phục bằng lụa đỏ đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần người lên tiếng, ba ngày sau có thể thành thân."

Thế tử hừ một tiếng đầy bất mãn:

"Thành cái gì mà thành? Người còn chưa đến, ta lấy ai thành thân?"

"Không thành nữa, không thành nữa, đem đốt hết đi."

Nghe giọng thế tử dù có phần trầm thấp, nhưng vẫn đầy nội lực, ta lại nhìn từ xa thấy sắc mặt người hồng hào, bất giác nảy sinh nghi hoặc.

Chẳng phải nói thế tử thuốc thang vô phương, hấp hối chờ c.h.ế. t sao?

Sao ta thấy người tinh thần phơi phới, trông còn khỏe mạnh hơn cả ta?

Chuyện của bậc quý nhân, ta cũng chẳng dám tùy tiện suy đoán, chỉ biết lặng lẽ theo hàng mà bước tới.

Thế tử này mắt mũi đúng là cao ngất trời.

Những cô nương đi trước, ai nấy đều dung mạo diễm lệ, mặt nhỏ mày cong, eo thon hông tròn, ngay cả ta còn nhìn không chán mắt, vậy mà người lại chẳng ưng ai, đều cho lui hết.

Đến lượt ta, thế tử đã tựa đầu lên tay, mí mắt nửa nhắm nửa mở, trông chừng sắp ngủ đến nơi.

Người uể oải giơ tay lên, quản gia hiểu ý, chuẩn bị cho ta lui ra.

Nha hoàn bên đối diện sẽ phát cho mỗi cô nương không được chọn một thỏi bạc và năm đấu gạo, ta nghĩ bụng chuyến đi này cũng chẳng thiệt, bèn định bước qua nhận gạo.

Ai ngờ thế tử đột nhiên mở to mắt, bất ngờ đứng phắt dậy.

Liếc ta một cái, người liền quay phắt mặt đi, xoay lưng về phía ta mà vội vàng chỉnh lại áo mũ, rồi cuống quýt hỏi quản gia:

"Vạt áo của ta đã chỉnh tề chưa?"

"Tóc có rối không?"

"Dáng vẻ lúc nãy của ta có quá lôi thôi không? Nàng ấy chắc chưa nhìn thấy chứ?"

Sau khi được quản gia gật đầu khẳng định, thế tử cuối cùng cũng quay người lại, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói với quản gia:

"Bổn thế tử thấy cô nương này rất được, cứ chọn nàng ấy đi."

Hả?

Ta ngẩn người tại chỗ, chỉ nghe thấy quản gia hỏi:

"Vậy hỉ phục bằng lụa đỏ có cần đốt nữa không? Nếu không đốt thì ta sẽ cho người chuẩn bị lại, ba ngày sau có thể thành hôn."

Thế tử trừng mắt liếc hắn một cái:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Đốt cái gì mà đốt? Người ta đến rồi, mau đi sắp xếp đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!