Chương 10: (Vô Đề)

Thẩm Chiếu Sơn chỉ có thể đứng từ xa nhìn ta, chau mày nói:

"Hòa hợp gì chứ? Hắn là thế tử hầu phủ, sao có thể thật lòng lấy nàng? Hắn nhất định có mưu đồ, nàng chớ để bị hắn mê hoặc."

"Ta giờ đã được phong chức, tiền đồ rộng mở. Ta hỏi nàng lần cuối, có chịu hòa ly để theo ta lên kinh không?"

Hôm đó trong kiệu hoa, hắn không nghe được lời ta nói.

Lần này, ngay trước mặt hắn, ta từng chữ từng lời nói rõ ràng:

"Thám hoa lang, hầu phủ rất tốt, thế tử cũng tốt. Ngày ngươi nhận một trăm lượng bạc kia, tình nghĩa giữa chúng ta đã dứt. Ta ở lại Ninh Châu, ngươi cứ việc lên kinh. Từ đây, đường ai nấy đi."

Dứt lời, ta dẫn các bà tử xoay người rời đi.

Hắn khẽ run lên một cái, đứng yên tại chỗ rất lâu mà không thể động đậy.

Sau mấy ngày sống yên ổn, ta cứ ngỡ chuyện ấy đã kết thúc.

Nào ngờ, tiểu đồng canh cổng lại bất ngờ đến báo tin.

Nó nói, thám hoa lang của khoa thi lần này tới phủ bái kiến, xin gặp thế tử.

Còn nói, vị thám hoa ấy đến là để đòi lại thê tử của mình.

12

Thẩm Chiếu Sơn xuất hiện tại chính sảnh hầu phủ.

Ban đầu ta tưởng với tính tình của thế tử, nhất định sẽ không để hắn vào phủ.

Nhưng thế tử chỉ hơi nhướng mày một chút, rồi cho phép dẫn người vào.

Hôm nay người thu lại dáng vẻ tươi cười thường ngày, khoác một thân y phục màu đen sẫm, ngồi thẳng thớm trên ghế chủ vị.

Phong thái, khí độ ấy, tựa như dáng vẻ ngày đầu ta gặp người.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiếu Sơn gặp mặt thế tử.

Hắn nhìn người một cái, rồi chắp tay thi lễ, từng lời từng chữ đều nói rất nghiêm túc:

"Thế tử nay đã bình phục, xin hãy hoàn trả lại thê tử cho ta."

Thế tử nghe vậy, khẽ nhướng mày, đôi mắt sâu như hồ nước âm u hơi nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Thám hoa lang sợ là đã nhớ nhầm rồi? Giữa ngươi và thế tử phi đã hòa ly, còn dám nói là "thê tử" gì nữa?"

Thẩm Chiếu Sơn nhìn chằm chằm vào người, lắc đầu:

"Dù đã hòa ly, nhưng khi xưa thế tử bệnh nặng thập tử nhất sinh, cưới A Mạn chỉ là để xung hỉ, nói cho cùng chẳng phải phu thê thật sự."

"Không phải thật sự?" Thế tử nheo mắt, lạnh giọng nhắc nhở:

"Thế tử phi là ta danh chính ngôn thuận cưới hỏi, có sính lễ đàng hoàng, quan phủ ghi chép rõ ràng, có giấy tờ đóng dấu, sao lại không phải?"

"Nhưng thế tử và A Mạn thật chẳng xứng đôi." Thẩm Chiếu Sơn nghiêm mặt nói:

"A Mạn từ nhỏ ăn xin qua ngày, mặc áo vá của trăm nhà mà lớn, quen sống thô lậu, hoàn toàn khác biệt với những tiểu thư khuê các được nuôi nấng bằng hương liệu và ngọc ngà."

"Những cô nương khác thông minh, biết làm thơ đối câu, hiểu rõ kinh sử tử tập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!