Chương 1: (Vô Đề)

Khi ta thành thân với Thẩm Chiếu Sơn, hôn lễ được cử hành vô cùng sơ sài.

Chỉ một tấm vải đỏ tùy tiện làm khăn trùm đầu, trong căn nhà tranh lụp xụp mà qua loa bái đường.

Sau khi thành thân, hắn một lòng chuyên tâm đọc sách, còn ta thì cày ruộng, cuốc đất, lại còn phải chăm bò.

Thẩm Chiếu Sơn chưa từng viên phòng với ta, hắn luôn tỏ vẻ chán ghét.

Ghét ta thô tục vụng về, cũng ghét ta đã khiến hắn lỡ dở mối hôn sự với vị nữ tiên sinh trong làng.

Về sau, Ninh Châu gặp đại hạn, trong nhà chẳng thu được hạt thóc nào, cũng không còn tiền cho hắn lên kinh ứng thí.

Đúng lúc ấy, thế tử hầu phủ bị bệnh nặng, ra thông cáo tìm người xung hỉ, hứa thưởng trăm lượng bạc.

Thẩm Chiếu Sơn lập tức viết một phong thư hòa ly trao cho ta.

Hắn nói:

"A Mạn, nàng đi đi. Số tiền thưởng đó vừa hay có thể giúp ta lên kinh ứng thí."

"Nàng yên tâm, thế tử nhất định sẽ không để mắt tới nàng. Dù sống sót đi chăng nữa, cũng sẽ hưu nàng thôi.

"Ta lần này tất đoạt Trạng Nguyên, sau này có được chức quan nhất định sẽ quay về cưới nàng."

Về sau, hắn quả nhiên đỗ Thám Hoa, quay lại tìm ta.

Nhưng lại bị gia nhân quát lớn: "Vô lễ! Thấy thế tử phi còn không hành lễ?"

01

Hạn hán kéo dài ba tháng, hoa màu ngoài ruộng đều héo rụi, lương thực trong nhà cũng gần cạn sạch.

Ta đành thức đêm làm đế giày, sáng sớm mang ra chợ bán, mỗi ngày có thể đổi được một nắm gạo nhỏ.

Đổ gạo vào nồi, cho thêm thật nhiều nước, nấu thành cháo loãng miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Nhưng Thẩm Chiếu Sơn lại vô cùng bất mãn.

Hắn trừng mắt nhìn bát cháo và đĩa dưa muối trước mặt, ném mạnh đũa xuống bàn, lạnh giọng hỏi ta:

"A Mạn, ta sắp phải lên kinh ứng thí rồi, mà nàng lại cho ta ăn mấy thứ này sao?"

"Tiền trong nhà đâu cả rồi? Có phải nàng lại lén đi mua mấy cái váy hoa rồi không?"

Ta nhìn bát cháo đầy hạt gạo trước mặt hắn, lại nhìn sang bát nước cơm trắng bệch của mình, mở lời giải thích:

"Sau đợt hạn, giá lương thực tăng vọt, thịt đã đắt đến mức không dám mơ, ta thật sự không mua nổi."

"Ta biết chàng cần đọc sách, con gà sau vườn vẫn chưa nỡ làm thịt, giữ lại để đẻ trứng, trứng luộc đều dành cho chàng ăn."

"Còn váy hoa… ta cũng đã lâu lắm không mua rồi."

Lần cuối cùng ta mua quần áo mới cho mình là từ ba năm trước.

Khi đó mùa màng được mùa, ta kiếm được chút tiền, đi ngang qua chợ, thấy một chiếc váy hoa rất đẹp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chỉ mười văn tiền thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!