6
"A Ninh, ta nhớ con có Thanh Cốt thảo, lấy ra cho Thiển Thiển dùng đi." Giọng điệu của Tô Tu Trúc không phải đang thương lượng, mà là ra lệnh.
Thanh Cốt thảo có tác dụng tẩy rửa linh cốt.
Kiếp trước cũng đã dùng cho Tiểu sư muội, nhưng nàng ta không phải người tu luyện bình thường, tẩy cốt tự nhiên là thất bại.
Không có.
Ta lạnh lùng đáp.
Tiểu sư muội lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương:
"Đại sư tỷ là không muốn cho muội sao?"
Phải.
"Cho ngươi cũng vô dụng."
Lời ta vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Còn Tiểu sư muội, ta đã thấy rõ sự hung ác chợt lóe lên trong mắt nàng ta.
Vậy thì thôi. Tô Tu Trúc vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức nhìn ông ta với vẻ mặt không thể tin được.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lưng tròng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tu Trúc đang nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.
Kỳ lạ.
Mộc Ngôn nhíu mày nói:
"Đại sư tỷ, tỷ cũng không dùng, chi bằng cứ cho Tiểu sư muội đi."
"Tiểu sư muội, ta cũng có một cây, cho muội đó." Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ thấy ta không cho liền lên tiếng.
Đúng vậy, Thanh Cốt thảo vốn có hai cây, một cây ta đã cho Nhị sư đệ.
Chỉ vì hắn ta từng cùng ta trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, trong khoảng thời gian đó còn đính ước với ta.
Hai cây Thanh Cốt thảo này là ta đổi bằng nửa cái mạng.
Thế nhưng cuối cùng ta mới biết, Nhị sư đệ chỉ là nghe lời Tô Tu Trúc, giả vờ ở bên ta, nhưng trong lòng kỳ thực chán ghét đến cực điểm, bọn họ chưa từng đối xử chân thành với ta.
Tiểu sư muội vốn đang buồn bã lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.
"Muội biết ngay là Nhị sư huynh đối xử với muội tốt nhất mà!" Tiểu sư muội vừa nói vừa vô thức dựa sát vào người Nhị sư đệ.
Chỉ có điều, người đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
7
Bái biệt Tô Tu Trúc xong, ta trở về viện tử.
Tiếp tục bế quan khổ tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!