Chương 6: (Vô Đề)

Buổi sáng.

Phong Chỉ còn chưa ngủ đủ giấc, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.

Giọng hét của Phong Tước vang vọng khắp biệt thự:

"Tiểu điên Chỉ, ra đây cho anh!!"

"Không ra là anh phá cửa đó!!"

Đám người giúp việc đứng cách vài mét, mặt mày tái mét:

"Thiếu gia, ngài… ngài thực sự muốn phá cửa à?"

Không phá thì là nói dối.

Mà phá thật thì… chẳng biết con điên kia sẽ làm ra trò gì nữa…

Phong Tước bị họ nhắc khéo, sắc mặt cũng hơi biến. Nhưng nghĩ đến việc anh hai đã về, anh lại ưỡn n.g.ự. c lên:

"Sợ gì chứ?"

"Anh hai đã về rồi!"

"Anh ấy không yếu đuối như anh đâu!"

"Cạch" — cửa mở.

Tay vừa đập ra bị một bàn tay trắng trẻo thanh tú nắm chặt.

Phong Chỉ với mái tóc dài đen mượt, vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, gương mặt nghiêm túc nhìn anh:

"Anh nói muốn phá cửa, em đã đợi ba phút mà anh vẫn chưa phá."

"Lại nói dối nữa."

"Lần này, phạt đứng hai tiếng."

Lại đứng nữa?!

Sắc mặt Phong Tước trắng bệch.

Trận trói cổng tối qua vẫn còn là cơn ác mộng chưa tỉnh.

Cả đêm không ai dám cứu anh.

Chỉ có quản gia với vài người giúp việc dám lén thắp nhang muỗi, bón cơm nước.

Hết bị hàng xóm chỉ trỏ, lại đến bảo vệ khu dân cư tò mò kéo đến xem.

Cuối cùng bảo vệ thấy xót mới tháo dây giúp anh thoát thân.

Tới giờ, muỗi đốt trên người vẫn còn thành từng mảng sưng tấy…

"Em… em dám…"

Mới thốt ra mấy chữ, anh lập tức nhận ra mình lại nói sai lời.

Phong Chỉ quay sang quản gia Lưu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!