Chương 5: (Vô Đề)

Tầng dưới, trong phòng ăn.

Phong Chỉ đang thong thả ăn tối.

Bỗng một người xông thẳng vào, chỉ tay vào cô hét lớn:

"Này! Nha đầu ngốc này! Mới về đã dám đuổi bà và Nặc Nặc ra khỏi cửa, thật quá đáng!"

Cô cầm d.a. o nĩa theo đúng trình tự, gắp một miếng bánh sô

-cô

-la đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Đôi mi dài khẽ nhấc lên, ánh mắt lướt qua người vừa đến.

Người nọ cao gần mét tám, tay dài chân dài, vóc dáng rắn rỏi, không có lấy một chút mỡ thừa.

Làn da rám nắng nhàn nhạt, rõ ràng là một người thường xuyên vận động thể thao.

Anh ta mặc áo ba lỗ đỏ cùng quần thể thao, tóc tai còn ướt, mồ hôi trên người chưa khô hẳn, chắc chắn vừa từ sân thể thao phóng như bay về nhà, lại vã thêm một lớp mồ hôi nữa.

Gương mặt vốn thuộc hàng "soái ca" trong mắt người khác giờ đây đầy vẻ bất mãn.

"Em không đuổi Phong Tư Nặc đi đâu."

Phong Chỉ nuốt miếng bánh, bình thản nói.

"Là cô ta nói muốn dọn ra ngoài. Vài phút sau lại đổi ý, thật không có chút chữ tín nào."

Ngay khi nhìn thấy Phong Chỉ, mắt Phong Tước sáng rực như đèn pha: Wow!

Cô gái trước mặt, không trang điểm mà xinh như tiên nữ thế này, chính là tiểu điên Chỉ mười năm rồi không thấy?

Cô bé từng hung dữ như hổ con, mỗi lần thấy anh là trừng mắt bặm môi...

Bây giờ còn xinh hơn cả Nặc Nặc nữa…

Khoan đã.

Anh đang nghĩ cái gì vậy?!

Sao lại dễ dàng "di tình biệt luyến" như vậy?

Anh đỏ mặt, lắc lắc đầu, hòng vứt hết mấy ý nghĩ linh tinh đi, nghiêm túc trở lại với nhiệm vụ chính.

Nhưng mà…

Tiểu điên Chỉ nhìn thấy anh mà không có chút phản ứng nào sao?!

Anh là giáo thảo của Đại học Đường Thành đó! Còn là "hoàng tử tennis" nữa cơ mà!

Đôi mắt đẹp kia là để nhìn cho vui thôi sao?

Sao có thể phớt lờ nhan sắc đỉnh cao như anh chứ?!

Phong Chỉ rút mắt về, tiếp tục gắp thêm miếng bánh.

"Em còn ăn được sao?"

"Em còn tâm trạng ăn nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!