Chương 43: (Vô Đề)

Tất cả mọi người đều ngây người.

Nửa đêm nửa hôm thế này, hắn là ai?

Dáng người cao lớn, đôi chân dài, toàn thân sạch sẽ đến mức như không dính chút bụi, thậm chí như cô gái điên lúc nãy — dường như phát ra ánh sáng.

Nhưng hắn đeo mặt nạ hình đầu lâu, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo, cùng chiếc cằm và đôi môi đẹp như bước ra từ tranh vẽ của sinh viên Học viện Điện ảnh.

Một người như vậy… tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Hạo ca khựng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn:

"Mày là ai? Định làm gì?"

Sa Tuyệt đứng ở cửa, tao nhã lấy từ túi ra một đôi găng tay cao su mỏng, thong thả đeo vào.

"Bọn mày chẳng qua chỉ dựa vào cái danh vị thành niên mà coi thường pháp luật, tác oai tác quái."

"Nhưng pháp luật không động được tới vị thành niên, còn người xấu hơn thì động được."

"Tối nay, tao sẽ cho bọn mày biết thế giới này hiểm ác đến mức nào… và bọn mày yếu ớt đến nhường nào."

Hạo ca ánh mắt tối sầm, gằn giọng:

"Dù bọn tao có bị thương, nhưng đông thế này, không tin không đánh lại mày."

Hắn vung tay.

Đám "chó chết" phía sau hắn cố gắng lết dậy.

Tên nào còn d.a. o liền rút d.a. o ra.

Sa Tuyệt lạnh nhạt:

"Hổ dữ đi một mình, cừu non mới tụ đàn."

"Đừng nói là bị thương, cho dù không thương tích, tao "xử" chúng mày cũng như thái rau."

Vừa dứt lời—

"GRÀOOOO!!!"

Hạo ca rống lên giận dữ, vung ống thép đập về phía hắn.

Sa Tuyệt không né, không tránh.

Chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra, tóm lấy ống thép.

Sau đó tung một cú đá cực mạnh vào bụng Hạo ca.

"BỐP!"

Hạo ca rú lên một tiếng, cả người bị hất bay ra xa ba bốn mét, lưng đập mạnh vào đống sắt thép, m.á. u từ khóe miệng trào ra, lập tức nửa tỉnh nửa mê.

Đám lưu manh còn lại ngây dại, toát mồ hôi lạnh.

Kinh khủng… Còn đáng sợ hơn cả con điên lúc nãy…

Sa Tuyệt bước về phía bọn chúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!