Phong Chỉ: "Tôi đã hứa với chú cảnh sát là sẽ không đuổi hai người ra khỏi nhà."
"Trừ khi chính hai người muốn rời đi."
"Cô muốn rời khỏi nhà họ Phong không?"
Phong Tư Nặc giật nhẹ mí mắt, cũng không tiện nói thẳng là "không muốn", đành ngập ngừng đáp:
"Trừ khi bà nội đồng ý cho tôi đi, nếu không thì tôi sẽ ở bên cạnh bà mãi."
Phong Chỉ lại nhìn sang bà cụ:
"Bà có muốn chuyển ra khỏi nhà họ Phong không?"
"Mày… mày mày mày mày…"
Bà cụ bị hỏi đến mức suýt thổ huyết tại chỗ.
Nhưng cũng giống như Phong Tư Nặc, bà không dám nói thẳng "rõ ràng là mày muốn đuổi bà đi", lại càng không tiện thừa nhận là mình chẳng hề có ý định rời khỏi nhà.
Chỉ còn cách… ngồi đó mà nức nở khóc rưng rức.
Phong Chỉ đứng chờ hơn chục giây:
"Lúc nào hai người lại muốn dọn đi, thì nhớ nói tôi một tiếng. Tôi có thể giúp hai người… khiêng đồ."
"Mày mày mày mày…"
Bà cụ ôm ngực, suýt nữa thì nghẹt thở ngã ngửa.
Phong Chỉ chẳng buồn để ý đến họ nữa, đi thẳng vào bếp, tìm chút đồ ngon rồi lên lầu ăn thoải mái.
Mọi người trong phòng khách đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Sợi dây thừng siết quanh cổ cuối cùng cũng buông ra…
Phong Tư Nặc đi vào bếp, ép một ly nước ép rau củ, hâm nóng rồi mang đến cho bà cụ Phong, giọng nhẹ nhàng như mèo con:
"Bà ơi, bà uống ly nước ép này để bình tĩnh lại, đừng để bị tức hỏng người."
Bà cụ cảm động, nhận lấy cốc nước:
"Vẫn là Nặc Nặc hiểu chuyện…"
"Suỵt ——"
Phong Tư Nặc vội ra hiệu, nhỏ giọng:
"Bà cẩn thận, đừng để chị ấy nghe thấy."
Cô ta liếc nhìn lên tầng hai, trong lòng bắt đầu thấy bất an.
Quay sang nói với người giúp việc đã chăm sóc mình từ nhỏ:
"Dì Hách, dì lên lầu xem giúp tôi, xem chị ấy đang làm gì được không?"
Dì Hách gật đầu rồi đi lên.
Chưa đầy vài phút sau—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!