Sau khi vứt bà cụ Phong và Phong Tư Nặc ra ngoài, Phong Chỉ bước đến bảng khóa mật mã ở cổng chính biệt thự, loay hoay vài phút rồi vỗ tay hài lòng, ung dung bước vào trong.
Bà cụ Phong và Phong Tư Nặc trân trối nhìn cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại trước mắt mình, đến lúc này mới dám tin rằng— Không phải ác mộng.
Bọn họ… thật sự bị Phong Chỉ đuổi ra ngoài rồi sao?
Một người là tổ tông sống của nhà họ Phong, được cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Một người là tiểu thư được nuông chiều như công chúa, đi một bước cũng có người giúp việc kẻ hạ theo sau.
Vậy mà lại bị một con điên vừa từ viện tâm thần trở về ném ra ngoài cửa nhà mình?
Trước mặt bao nhiêu người giúp việc, bảo vệ?!
Mặt mũi để đâu?
Thể diện để đâu?
"Hu hu…"
Phong Tư Nặc ôm chặt lấy bà cụ, khóc như mèo con bị bắt nạt, yếu đuối, bất lực, sợ hãi.
"Bà ơi, bà đã hơn bảy mươi tuổi rồi, vậy mà lại bị cháu ruột đuổi ra khỏi nhà, thật quá thảm rồi…"
"Cháu bị đuổi không sao, nhưng bà là trưởng bối của nhà họ Phong, sao có thể bị đối xử thế này được…"
Bà cụ như mất hồn, quỳ bệt dưới đất, không gào không khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Loạn rồi, loạn thật ròi...."
"Nó muốn lấy mạng tôi đây mà…"
Mọi người nhìn cảnh hai bà cháu thê thảm, trong lòng không khỏi chua xót.
Quản gia Lưu lấy điện thoại ra:
"Tôi lập tức báo cảnh sát…"
Hai người giúp việc bị gãy tay ôm lấy cánh tay, khóc ròng:
"Quản gia Lưu, tay chúng tôi đau quá, xin ông… cho người đưa chúng tôi đi bệnh viện đi…"
Quản gia Lưu khẽ thở dài, lập tức sắp xếp tài xế đưa năm người bị thương đến bệnh viện gần đó.
Sau đó ông gọi nhóm người còn lại đến, chuẩn bị đỡ bà cụ Phong và Nhị tiểu thư vào nhà.
Phong Tư Nặc vẫn khóc thút thít:
"Quản gia Lưu, nếu chúng ta vào nhà, chị ấy có đuổi chúng ta ra thêm lần nữa không?"
Quản gia Lưu: "…"
Cảm giác… rất có thể lắm.
Bà cụ Phong vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng:
"Chúng ta đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!