Chương 245: (Vô Đề)

"Hu hu hu ——"

Tiếng khóc trong trẻo mà vang dội của em bé vang vọng khắp tầng hai.

An Như Mộng đang ngồi một bên xem phim, nghe thấy liền cầm bình sữa đi đến bên nôi, bế đứa bé lên cho bú.

Cô bé con vươn hai tay bé xíu ôm lấy bình sữa, b. ú ngon lành.

"Ôi chao, Tuyệt Tuyệt nhà ta sao mà ngoan thế cơ chứ! Đói thì khóc hai tiếng, tè cũng khóc hai tiếng, muốn được bế cũng khóc hai tiếng. Có người để ý liền nín ngay, ngoan ngoãn đến mức thật sự quá dễ chăm rồi!"

Dù trong nhà đã thuê hai bảo mẫu chuyên nghiệp luân phiên trực ban sáng tối để chăm sóc cháu gái, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, An Như Mộng nhất định sẽ tự tay chăm bẵm.

Mỗi lần nhìn thấy cháu gái, bà lại cười tươi như hoa, cả người dường như trẻ lại mấy tuổi.

"Phải đó, Tuyệt Tuyệt thật sự quá đáng yêu, là em bé xinh đẹp và dễ thương nhất mà tôi từng thấy luôn! Thừa hưởng trọn vẹn gen của Phong tổng và Sa tổng!"

Bảo mẫu một bên vừa trêu đùa bé vừa lộ vẻ mặt say mê:

"Giờ tôi bắt đầu lo lắng rồi, nếu một ngày Tuyệt Tuyệt không còn cần chúng tôi chăm sóc nữa, sẽ không được gặp cô bé nữa thì biết làm sao đây?"

An Như Mộng cười nói:

"Yên tâm đi, Tiểu Chỉ nói rồi, đợi Tuyệt Tuyệt đi mẫu giáo thì sẽ sinh đứa thứ hai, đến lúc đó vẫn cần các cô mà."

"Ôi trời ~~"

Bảo mẫu chắp tay mười ngón trước ngực, xúc động nói:

"Thật tuyệt vời, chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, không để Phong tổng và Sa tổng có cớ sa thải!"

Không phải là cô ấy nói quá.

Bất kỳ ai nhìn thấy tiểu Tuyệt Tuyệt với gương mặt thiên thần, đôi mắt to tròn long lanh và nụ cười ngây thơ vô tội ấy, đều sẽ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Dường như cô bé cũng hiểu họ đang nói gì, tạm rời khỏi núm bình sữa, vung tay múa chân, cười toe toét không răng.

Cười xong lại tiếp tục b. ú sữa.

Uống no rồi, cô bé buông bình, ợ một cái nhỏ xíu, sau đó còn cười thêm lần nữa với bà ngoại xinh đẹp trước mặt rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

"A~~~"

An Như Mộng và bảo mẫu nhìn em bé mà lòng tan chảy,

"Trên đời sao lại có sinh vật đáng yêu thế này chứ?"

"Chỉ có Tiểu Chỉ hồi bé mới so được thôi…"

"Tôi thật sự thấy thương Phượng Châu, bận rộn công việc nên không được ở bên em bé mỗi ngày như tôi…"

"Ôi ôi, tôi nói hơi to tiếng rồi phải không?"

"Tốt nhất nên im lặng, đừng đ.á.n. h thức Tuyệt Tuyệt…"

An Như Mộng nhẹ nhàng đặt cháu gái lại vào nôi, cẩn thận đắp chăn nhỏ, kiểm tra xung quanh lần nữa rồi nói:

"Chúng ta ra ngoài trước đi, để Tuyệt Tuyệt tiếp tục ngủ."

Hai người rón rén rời khỏi phòng, nhẹ tay khép cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!