Vi Mỹ Linh nói:
"Có thể nhờ người quen kín đáo xin đại tiểu thư hoặc Sa thiếu hai tấm thiệp mời, một cho ngài, một cho Lão phu nhân."
"Nếu họ không đưa, đến hôm đó ngài và Lão phu nhân cứ trực tiếp đến."
"Em không tin, trước mặt bao nhiêu quan khách, cô dâu và chú rể dám đuổi hai người ra ngoài."
Cô ta đưa ra chủ ý này, tất nhiên không phải vì lòng tốt, muốn hàn gắn tình cha con.
Mà là vì chính cô ta cũng muốn dự lễ cưới này.
Nghĩ xem, đám cưới này sẽ có bao nhiêu danh nhân quyền quý tham dự?
Ở đó có thể kết giao với bao nhiêu người có thế lực?
Chỉ riêng chuyện được mời thôi cũng đã là một biểu tượng thân phận và địa vị.
Cô ta thật sự cực kỳ muốn đi…
Phong Mang nghe xong thấy có lý.
Ông dù sao cũng là cha ruột của Phong Chỉ, chẳng lẽ Phong Chỉ dám đuổi ông ra khỏi lễ cưới ngay tại hiện trường?
Nếu Phong Chỉ thật sự làm thế, nhất định sẽ bị mọi người lên án.
Nghĩ đến đây, ông tán thưởng, hôn nhẹ lên môi Vi Mỹ Linh:
"Em thật thông minh."
Ông vốn thích kiểu con gái hơi thông minh, có thể nghĩ ra điều ông chưa kịp nghĩ.
Vi Mỹ Linh mỉm cười e thẹn:
"Ngài làm chuyện lớn, chắc chắn không có nhiều thời gian cho chuyện nhà và việc vặt.
Em không làm nổi chuyện lớn, chỉ có thể để tâm vào mấy chuyện nhỏ thôi."
Phong Mang gật đầu:
"Em lo việc nhà chu đáo, rất tốt."
Vi Mỹ Linh:
"Đó là bổn phận của em."
Cô ta ngập ngừng một chút, rồi cẩn trọng hỏi:
"Em chưa từng đến những dịp như thế này, không biết lễ nghi ra sao. Em muốn hỏi… Ngài đi dự đám cưới có cần bạn đồng hành không?"
"Nếu cần em đi cùng, em phải chuẩn bị trước…"
Phong Mang cắt lời cô ta:
"Em không cần lo chuyện đó. Đến hôm đó anh tự đi. Em ở nhà chăm mẹ là được."
Thân phận của Vi Mỹ Linh chưa đủ tư cách để xuất hiện ở dịp này.
Còn bà cụ Phong, đi chỉ càng làm ông mất mặt, càng không thể cho đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!