Buổi sáng.
Phong Chỉ đang chải đầu thì bên ngoài có người gõ cửa.
"Đại tiểu thư, tiên sinh và phu nhân đã về rồi ạ."
"Mẹ về rồi sao?"
Đôi mắt Phong Chỉ sáng rực, cô ném chiếc lược lên bàn rồi bật dậy chạy xuống lầu.
Trong phòng khách có năm người đang ngồi.
Nhưng Phong Chỉ chỉ nhìn thấy người phụ nữ trung niên dáng người yêu kiều kia.
"Mẹ——"
Cô hét lớn, như cơn lốc lao thẳng đến trước mặt người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ trung niên đang ôm Phong Tư Nặc, nhẹ giọng an ủi cô ta.
Nghe tiếng gọi, bà ta quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Tiểu Chỉ về rồi à, mẹ rất vui khi gặp con."
"Mẹ, con nhớ mẹ lắm…" Giọng Phong Chỉ bỗng nhiên ngừng bặt.
Gương mặt trước giờ luôn vô cảm, lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm "nhíu mày", giọng nói cũng lạnh hẳn đi.
"Bà không phải mẹ tôi."
Cô lùi lại năm bước, quay đầu nhìn xung quanh, lớn tiếng gọi: "Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?"
"Con là Tiểu Chỉ đây!"
"Con nhớ mẹ lắm."
"Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"
"Phong Chỉ, con lại phát điên cái gì đấy?" Phong Mang không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, nghiêm giọng nói: "Mẹ con đang ở đây này."
"Bà ấy vội vã trở về chỉ để gặp con, còn mang quà cho con."
"Con mau chào mẹ đi."
"Đừng vô lễ như vậy."
Phong Chỉ nhìn thẳng vào ông ta, trong đôi mắt lạnh lùng le lói ngọn lửa giận: "Người phụ nữ này không phải mẹ tôi!"
"Nếu ông còn nói bà ta là mẹ tôi, còn bắt tôi chào hỏi, tôi sẽ nổi giận đấy!"
Đám người hầu ngạc nhiên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thì ra, tiểu thư điên cũng biết tức giận?
Cũng có biểu cảm giận dữ sao?
Cô ấy… nếu nổi giận, sẽ làm gì đây?
Bọn họ vô thức lùi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!