Chương 154: (Vô Đề)

Phong Hầu và Phong Tước trừng mắt nhìn hai "tiểu xá xíu", ánh mắt tóe lửa ghen tuông.

Hồi họ còn nhỏ như vậy, mỗi tuần chỉ được gặp mẹ một lần.

Vậy mà hai thằng nhóc này từ lúc chào đời đã được ở bên mẹ suốt, còn được mẹ chăm như bảo mẫu. Vậy mà vẫn không biết điều, suốt ngày gào thét gọi mẹ ầm ĩ, chẳng chút trân trọng.

Thật đáng ghét!

Đặc biệt là Phong Hầu, nhìn khuôn mặt hai thằng nhóc giống mẹ như đúc, lòng càng dâng lên một trận chua loét.

Nói cho chính xác thì bây giờ mẹ vì từng phẫu thuật thẩm mỹ nên chỉ còn bảy phần giống với mẹ khi chưa sửa mặt.

Hai nhóc con này cũng có bảy phần giống mẹ lúc trước, cho nên giờ nhìn chúng giống mẹ hiện tại đến kinh ngạc…

Hồi nhỏ ai cũng nói anh là người giống mẹ nhất, anh cũng tự hào về gương mặt của mình.

Nhưng giờ hai thằng nhóc này còn giống hơn cả anh, thật khiến người ta không cam tâm!

Anh và Phong Tước liếc nhau một cái, sau đó bước tới vài bước, mỗi người xách một nhóc, nhấc bổng lên và đặt chúng vào chỗ ngồi xa mẹ nhất.

"Sắp ăn cơm rồi, hai đứa đừng có ồn ào nữa!"

"Nhà họ Vương không dạy hai đứa "ăn không nói, ngủ không lời" à?"

"Trẻ con có giáo dưỡng khi ăn cơm thì không được nói chuyện, nhà họ Phong chúng ta là gia tộc có giáo dưỡng, hai đứa đừng làm mất mặt nhà Phong… và nhà họ An của chúng ta!"

Mồm thì nói thế…

Nhưng hai người lại nói nhiều hơn ai hết:

"Mẹ ơi, đây là món mẹ thích nhất, canh cá chép nấu củ cải nè! Con cá này mới còn bơi tung tăng một tiếng trước đó, củ cải thì vừa được nhổ từ đất lên, canh cực kỳ tươi ngọt!"

"Mẹ ơi, đây là món đậu hũ mẹ thích nhất đó! Đậu là đậu tươi xay mới, nguyên liệu đều là hàng tươi ngon…"

Hai người lập tức ngồi xuống hai bên An Như Mộng, kẻ múc canh, người gắp thức ăn cho mẹ.

Phong Cương ngồi đối diện, lặng lẽ uống canh, trong lòng đầy oán thán, hồi nhỏ anh cứ làm bộ làm tịch làm ông anh cả, chẳng bao giờ dám muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm như hai đứa này…

An Như Mộng cười tươi như hoa nở cả vườn:

"Ôi, cơm ngon, con đẹp, cuộc đời này sao mà thơm thế cơ chứ…"

Hai "tiểu xá xíu" nhìn cảnh này, ghen đến sắp bốc cháy.

Rõ ràng đây là đặc quyền mà chỉ họ mới được hưởng, sao lại bị hai "con khỉ đầu chó" này cướp mất?

Một đứa gắp miếng trứng chiên cắn một miếng rồi đặt đũa xuống, ném phần còn lại vào thùng rác, hô lên:

"Trứng chiên này dở quá! Con không ăn! Con chỉ ăn trứng mẹ chiên thôi!"

"Ngoài trứng mẹ chiên, cái gì con cũng không ăn!"

Đứa kia thì nếm từng món một rồi chê bai:

"Hôm nay món ăn dở quá, con không ăn đâu!"

"Con muốn ăn mì Ý mẹ nấu cơ! Không phải mẹ nấu, con không ăn!"

Phòng khách đang rộn ràng bỗng lặng như tờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!