Chương 14: (Vô Đề)

Mọi người còn đang thắc mắc.

Phong Chỉ bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời:

"Ơ, cái gì kia?"

Phản xạ có điều kiện, tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời.

Cả Phong Tư Nặc lẫn Sa Yến Xuyên cũng vậy.

Chính khoảnh khắc ấy.

Phong Chỉ như mũi tên phóng tới, túm lấy mặt dây chuyền kim cương đỏ trên cổ Phong Tư Nặc, giật mạnh một cái.

"Rắc"

Viên kim cương đã nằm gọn trong tay cô.

Phong Tư Nặc bàng hoàng ôm lấy cái cổ trống trơn, thét lên:

"A! Dây chuyền của tôi!"

"Phong Chỉ, con điên này! Cô dám cướp đồ của tôi?!"

"Tôi liều …"

Cô ta vốn định nói "tôi liều mạng với cô"

Nhưng chợt nhớ ra: liều nổi không?

Phong Chỉ là người điên đó!

Ra tay không phân biệt đạo lý, danh tiếng, hay hậu quả.

Cô ta đâu thể liều mạng với loại người như vậy?

Nghĩ thế, cô ta liền "hu hu hu, , " khóc nấc lên, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Nước mắt lã chã.

"Dây chuyền của tôi..."

"Là bố mẹ tặng cho tôi…"

"Hu hu hu…"

Phong Tư Nặc vốn dĩ đã mang vẻ đẹp mong manh yếu đuối, mặt trái xoan nhỏ, da trắng, mắt to, mi cong, giống búp bê sống vậy.

Bây giờ lại vừa khóc vừa run như chú mèo con, đúng là khiến người khác thương xót không thôi.

Đến mức Sa Yến Xuyên nhìn mà tim thắt lại.

"Nặc Nặc, đừng khóc…"

Anh ta ngồi xổm xuống đỡ cô ta dậy:

"Chỉ là một viên kim cương đỏ thôi mà."

"Mai anh mua cho em cái to hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!