Đám tù nhân cười ầm lên.
"Mày đen cả tâm hồn rồi, mà còn đòi m.ô.n. g trắng trong?"
"Chưa biết chừng tay hắn còn sạch hơn m.ô.n. g mày đấy!"
Sa Tuyệt không quay đầu lại, chỉ dừng bước một chút:
"Tôi đã dạy cậu thế nào?"
Thiếu niên tuấn tú đảo mắt hai vòng, ngẩng đầu nhìn tên đại ca xăm trổ cao hơn mình gần hai cái đầu, nở nụ cười yêu mị:
"Mày cũng thích m.ô.n. g tao à?"
Tên xăm trổ l.i.ế. m đôi môi dày:
"Thèm nhỏ dãi luôn, nhưng tiếc là chưa có cơ hội nếm thử…"
"Đợi Sa Tuyệt ra ngoài rồi, ở đây sẽ tới lượt tao làm đại ca."
"Tao nóng ruột lắm rồi đây."
Thiếu niên nháy mắt:
"Vậy để tao cho mày sờ thêm phát nữa nha?"
Tên kia cười hề hề, không khách khí, lại thò tay qua song sắt, vươn về phía m.ô.n. g cậu nhóc.
Nhưng,
"Rắc!"
Nhanh như chớp, thiếu niên vặn mạnh cổ tay hắn qua bên trái.
Tên đại ca xăm trổ gào lên như bị chọc tiết.
Cái cùi chỏ to bằng bát cháo bị trật khớp!
Chưa hết.
Thiếu niên ép tay hắn lên chấn song, một tay khác thò xuống… tóm ngay chỗ hiểm.
Bóp thật mạnh.
Tất cả những người xung quanh dường như đều nghe thấy tiếng "trứng vỡ".
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét vang dội khắp phòng giam.
"Hay lắm!"
"Không hổ là chó con Sa Tuyệt nuôi!"
"Có kẻ lại quên Sa Tuyệt là chuyên gia… tháo trứng rồi!"
Cả nhà tù như biến thành một biển lễ hội điên loạn.
Tên xăm trổ lại gào lên thảm thiết lần nữa, khuôn mặt vì đau đớn và giận dữ mà biến dạng, điên dại.
"Mày chán sống rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!