Chương 8: (Vô Đề)

Ta vốn không phải là người giận lâu, điều băn khoăn chỉ là thái độ mà thôi.

Giờ hắn đã chính thức xin lỗi, ta cũng đâu phải người không biết lý lẽ.

"Thôi, mau xuống đi... ta tha thứ cho chàng rồi."

Ta lẩm bẩm một câu, cụp mắt xuống, cố tránh ánh nhìn nóng rực như lửa của hắn.

Tiết Yếu khẽ sững lại, đầu ngón tay lành lạnh giữ lấy cằm ta, cúi người xuống, đôi môi ấm áp phủ lên môi ta.

Phu nhân thật tốt.

"Ta đã hóa giải hiểu lầm với phu nhân nhưng phu nhân đối với ta… vẫn chưa đâu..."

Hiểu lầm...

Hiểu lầm gì cơ?

Lời này làm ta có chút mơ hồ không hiểu.

Nhưng lúc này chẳng để ta suy nghĩ nhiều, Tiết Yếu giống như con sói đói lâu ngày, điên cuồng chiếm đoạt đôi môi ta.

Đêm nay, hắn không biết mệt mỏi, lặp đi lặp lại đòi hỏi.

Những tiếng rên rỉ ngọt ngào, trải dài suốt đêm, lan tỏa xuân sắc vô biên.

9

Tiết Yếu đã dùng hành động, hoàn toàn xóa bỏ hiểu lầm của ta.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta như rã rời, chỉ cần động đậy một chút là cảm thấy đau nhức không thôi.

Tiết Yếu đang thoải mái ngồi ở một bên, khi thấy ta tỉnh lại, khóe miệng không tự giác nở nụ cười.

Hắn kéo ta vào lòng, vừa xoa lưng cho ta, vừa kể cho ta một bí mật.

Hóa ra, Tiết Yếu chính là con trai của Tuyên Vũ tướng quân.

Hơn mười năm trước, Tuyên Vũ tướng quân đã xông pha chiến trường vì triều đình, lập nhiều chiến công hiển hách, đồng thời cũng là người trung thành với Thái tử.

Ngày đó, vị Hoàng đế hiện tại còn chỉ là một vị Hoàng tử vô danh.

Ông ta đầy tham vọng, ẩn mình nhiều năm, cuối cùng diễn một màn đảo chính cung đình.

Trong cuộc biến loạn cung đình này, Thái tử bị giết, tiên hoàng bị giam giữ, phe cánh Thái tử bị truy sát đến tận cùng.

Nhưng tiên hoàng không nỡ để công thần tuyệt tự, âm thầm phái người cứu Tiết Yếu khi đó mới chỉ là một đứa trẻ, giao cho một hoạn quan họ Mã, người đã từng nhận ân huệ của Tuyên Vũ tướng quân.

Vậy là, Tiết Yếu mới có thể giữ lại mạng sống.

"Vào năm sáu tuổi, vì vô tình đụng phải Tam hoàng tử, vào mùa đông lạnh giá, ta bị phạt quỳ trong tuyết."

"Đúng lúc đó, Thái tử đi qua, cứu sống ta."

"Từ đó, ta quyết định trung thành với Thái tử, dù khi ấy ngài rơi vào cảnh khó khăn nhất, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời bỏ."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bình thản giống như đang kể câu chuyện của người khác.

Ở kiếp trước, Tiết Yếu cuối cùng đạt được vinh quang vô song, tận hưởng vinh hoa phú quý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!