Chương 4: (Vô Đề)

Ta ngẩng đầu lên một chút, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tiết Yếu.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa lẫn.

Ánh mắt Tiết Yếu lướt trên gương mặt ta một thoáng, mang theo vẻ ám muội.

Ta không nhịn được mà rùng mình…

Kiếp trước, vận đào hoa của ta hẩm hiu, những mối hôn sự mà phụ thân từng muốn thúc đẩy đều không hiểu vì sao lại đổ vỡ.

Đừng nói đến chuyện thành thân, ta thậm chí chưa từng có kinh nghiệm chung đụng với nam nhân.

Do đó, tình huống trước mắt này ta thật sự không biết phải đối phó ra sao.

Ta thấy đầu óc trống rỗng, đành nhắm mắt lại.

Vô tình khiến cơ thể ta căng cứng như khúc gỗ.

Có lẽ cảm nhận được sự bất an của ta, bàn tay Tiết Yếu chậm lại, động tác cởi áo ta cũng dừng giữa chừng.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, ta khẽ mở mắt nhìn.

Ngay lúc đó, ta bắt gặp ánh mắt của Tiết Yếu thoáng hiện chút do dự.

À…

Ta hiểu rồi.

Không nhịn được, ta liếc nhìn xuống phía dưới của Tiết Yếu, mặt hiện vẻ thông suốt.

Thấy ánh mắt ta bất chợt nhìn xuống, Tiết Yếu cũng theo đó mà nhìn một cái, sắc mặt như có chút cứng đờ.

Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của hắn, ta suy nghĩ một lát, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tiết Yếu, tỏ ý an ủi.

"Không sao, không sao."

Tiết Yếu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Không hiểu sao mà vẻ mặt hắn như thể đang nghiến răng ken két.

Ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị hắn bế ngang người lên.

Hắn ném ta lên giường, rồi lập tức phủ người xuống, hôn ta mãnh liệt.

Ta dần cảm thấy mình không thở nổi, hơi thở gấp gáp.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói the thé.

"Tiết Thiếu Giám, Thái tử mời ngài đến Đông Cung một chuyến!"

Hình như là nội thị bên cạnh Thái tử, giọng điệu nghe rất gấp gáp.

Tiết Yếu ngừng lại, nhanh chóng rời khỏi giường.

Hắn chỉnh lại y phục, bảo ta ngủ trước, rồi vội vã mở cửa bước ra ngoài.

Quả nhiên, cho đến khi ta ngủ thiếp đi, Tiết Yếu vẫn chưa quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!