A nương sững người trong chốc lát, nước mắt chầm chậm tràn ra, thân hình gầy yếu của bà ôm chặt lấy ta như đang ôm giữ một bảo vật từng mất rồi lại tìm thấy.
Lần này, khi Mạnh phủ xảy ra chuyện, a nương cũng bị liên lụy, Tiết Yếu đã khéo léo sắp đặt để a nương vì sức khỏe yếu mà qua đời trong ngục.
Những ngày qua, vì chuyện của a nương mà ta thao thức suốt đêm ngày, Tiết Yếu luôn bảo ta yên lòng.
Dù có dự cảm rằng a nương sẽ không sao nhưng ta không ngờ mình lại nhận được niềm vui lớn thế này!
Qua đôi mắt nhòa lệ, ta nhìn sang Tiết Yếu đang mỉm cười đứng cạnh, lòng ngập tràn niềm vui khôn xiết.
Có lẽ vận may của kiếp trước đều tích tụ lại cho kiếp này của ta.
A nương dẫn ta vào phòng ngồi xuống, nắm lấy tay ta, nhìn sâu vào mắt ta.
"An Nhi, từ khi con lấy chồng, ngày đêm nương đều hối hận, lo rằng cuộc hôn nhân này sẽ hủy hoại con."
"Dù Tiết Yếu đối xử với con rất tốt nhưng dù sao hắn cũng không phải là người bình thường…"
"Nếu con hối hận, nương sẽ cầu xin hắn, dẫu có làm trâu làm ngựa cho hắn, nương cũng nhất định sẽ bảo hắn thả con đi!"
Khóe mắt a nương đỏ hoe, giọng run run nhưng vô cùng kiên quyết, như thể bà đã lấy hết can đảm.
Mũi ta cay cay, vội nắm c.h.ặ. t t.a. y a nương đáp lời.
"A nương, người đừng lo! Con thật lòng thích hắn, hắn rất tốt."
"Trừ hắn ra, An Nhi không muốn gả cho ai khác nữa."
A nương tuy còn đôi chút khó hiểu nhưng thấy ta kiên định như vậy, lại nhìn sang dáng người cao ráo tuấn tú của Tiết Yếu đang đứng ngoài sân, biểu cảm cũng dần trở nên dịu dàng.
"Thôi thì, An nhi đã quyết như vậy là tốt rồi."
Trên xe ngựa trở về, tâm trạng của Tiết Yếu rất tốt, dọc đường cứ mỉm cười nhìn ta.
Bị hắn nhìn chằm chằm khiến ta cảm thấy không thoải mái, định hỏi hắn sao lại như thế.
Bất chợt, một lực kéo ta vào lòng hắn, bên tai vang lên giọng nói đùa cợt.
"Trừ ta ra, phu nhân thật sự không muốn gả cho bất kỳ ai khác sao?"
Tim ta như ngừng đập, mặt nóng bừng, liền lắc đầu chối không chịu thừa nhận.
Tiết Yếu ghé sát lại, đòi ta phải nhắc lại lời ấy một lần nữa.
Ta muốn vùng ra nhưng hắn lại giữ chặt lấy tay ta, xoay người ép ta xuống, tiếng cười thấp trầm vang lên bên tai.
"An Nhi, không ngoan là phải phạt đấy."
Bánh xe lăn đều, rèm cửa nhẹ đung đưa.
Trong ngõ hẻm tràn ngập sắc xuân ấm áp.
15
Sau khi Mạnh phủ sụp đổ, Tam Hoàng tử mất đi một trợ lực lớn, ngày càng suy yếu, trong khi phe Thái tử dần thoải mái hành động.
Tiết Yếu bận rộn chạy đôn chạy đáo giữa triều đình và hậu cung, lo việc trừ khử kẻ thù.
Thái tử cũng dần bộc lộ tài năng phi thường trong việc xử lý quốc sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!