Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh phủ đã sắp đặt ta thành một con d.a. o g.i.ế. c người, rõ ràng họ đã xem ta như một con tốt thí.
Nếu thành công, ta chắc chắn không thoát khỏi cái chết.
Nhưng lúc này mẫu thân ta vẫn còn bị giam giữ trong phủ, ta không thể không bị trói buộc vào bọn họ.
May là Mạnh Dịch Như đầu óc đơn giản, tình hình vẫn còn có thể xoay chuyển được.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải báo cho Tiết Yếu biết tình hình, nếu đêm nay hắn không về, ngày mai ta phải ra ngoài tìm hắn một chuyến.
Chỉ sợ điều đó sẽ khiến Mạnh phủ nghi ngờ.
Suy nghĩ đến tận nửa đêm, ta không kìm được cơn buồn ngủ, định nằm xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa.
Trong lòng ta chợt nhẹ nhõm hẳn, Tiết Yếu đã về rồi!
13
Chớp mắt đã đến thọ yến của Thái hậu.
Ngồi chưa bao lâu, ta đã thấy Mạnh Dịch Như đứng cạnh một cột hành lang gần đó, liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta khẽ rung động trong lòng, hít sâu một hơi, cầm ly rượu tiến về phía nàng ta.
"Sao ngươi đến chậm vậy?"
Mạnh Dịch Như hạ giọng, hơi bất mãn trách móc, đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh nhưng vẫn giữ nụ cười giả tạo trên gương mặt.
"Tam muội thứ lỗi, hai ngày nay ta thu thập được một số bằng chứng bất lợi cho Tiết Yếu."
"Việc này quan trọng, muội nhất định phải đích thân chuyển cho phụ thân giùm ta."
Ta lấy từ trong n.g.ự. c ra một phong thư, tỏ vẻ nghiêm trọng đặt vào tay Mạnh Dịch Như.
"Biết rồi, ngươi mau lại gần đây, đồ ở trong tay áo ta, cẩn thận đừng để ai thấy!"
Mạnh Dịch Như có chút sốt ruột, không ngừng nhỏ giọng giục.
Thấy nàng ta đã cầm thư, ta liền ngẩng đầu nhìn Tiết Yếu, nhấc tay ném vỡ ly rượu trong tay.
Tiếng vỡ vang lên, ngay lập tức vài thị vệ xuất hiện, bao vây Mạnh Dịch Như nhanh chóng lục soát người nàng ta, tìm thấy một túi bột và phong thư.
Tiết Yếu không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh ta, cất giọng trầm trầm.
"Gan to lắm, Mạnh Dịch Như, ngươi dám mưu hại Thái tử đương triều, nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi biết tội chưa?"
Đồng tử của Mạnh Dịch Như co rút lại, mặt tái nhợt, trong cơn hoảng loạn, nàng ta gào lên biện hộ.
"Ta không định g.i.ế. c Thái tử, ta muốn g.i.ế. c là..."
Ý thức được suýt lỡ lời, nàng ta lập tức im bặt, không dám ngẩng đầu.
Bất ngờ, như nhận ra điều gì đó, Mạnh Dịch Như bỗng ngước lên, trừng mắt nhìn ta chằm chằm.
"Mạnh Dịch An, ngươi hại ta?!"
Tiết Yếu điềm nhiên đứng chắn trước ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!