Chương 7: (Vô Đề)

7

Một ngày nọ, ta đi trên phố, từ xa trông thấy một đoàn người áo xiêm rực rỡ, cưỡi ngựa oai phong tiến lại…

Đi đầu không ai khác chính là Lý Sở Tinh, còn người sóng vai bên nàng — là Phó Chiếu.

Ta ngây người nhìn theo họ khuất bóng, trong lòng khẽ thầm nghĩ… lời Lý Sở Tinh hôm đó nói, quả thực không sai.

Phụ nữ cũng cần giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm. Thay vì đợi Phó Chiếu viết hưu thư, chi bằng để ta chủ động lui bước

Một phong hòa ly thư được ta lặng lẽ viết xong, khóc đến mức đôi mắt cũng sưng húp cả lên.

Khi Phó Chiếu trở về nhìn thấy, liền hoảng hốt ôm chặt lấy ta, sốt sắng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trên người hắn… lại mang mùi hương giống hệt như của Lý Sở Tinh.

Hôm nay hắn dường như rất vui, nói rằng vừa hoàn thành một việc lớn, thần sắc rạng rỡ, từng đường nét trên khuôn mặt như được ánh xuân điểm qua — đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ta khựng lại một chút, sau cùng… vẫn nhét tờ hòa ly thư vào tay áo.

Hắn hôm đó vô cùng có hứng, suốt đêm không biết mỏi mệt.

Ta khóc đến khàn cả giọng, bị hắn ôm chặt dỗ dành mãi không thôi.

"Tuế Tuế hôm nay sao lại hay khóc thế?"

Một câu ấy, lại khiến ta càng khóc nhiều hơn.

Vì ta biết, qua hôm nay… sẽ không còn ai gọi ta là Tuế Tuế nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Chiếu đã không còn ở đó.

Ta đem tờ hòa ly thư đặt ngay ngắn trên bàn thư án trong thư phòng, chỉ cần hắn về là sẽ thấy.

Sau đó ta thu dọn một bọc hành lý nhỏ, lặng lẽ rời khỏi phủ.

Nghĩ đến việc Lý Sở Tinh đang ở Tể tướng phủ, ta cũng chẳng muốn quay về đó, cứ thế bước đi vô định trên phố.

Cứ đi mãi, "bộp" một tiếng, ta va phải ai đó.

Ta vội xin lỗi, định rẽ đi — thì bắt gặp ánh mắt người kia sững sờ đứng yên tại chỗ.

Phó Chiếu ở ngay trước mặt, sắc mặt lạnh băng, đôi mắt không rõ là chứa băng tuyết hay bốc lửa ngùn ngụt.

"Đáng lẽ tối qua ta không nên mềm lòng vì nàng khóc," — hắn lạnh giọng, "để rồi hôm nay nàng vẫn có thể tung tăng chạy ra ngoài như không có chuyện gì."

Vừa dứt lời, hắn lập tức kéo mạnh ta lên xe ngựa, rồi cũng bước vào theo.

Ta siết chặt vạt áo, lấy hết can đảm khẽ cầu xin:

"Phu quân… xin người cho thiếp chút thể diện."

"Ngươi nằm mơ!" — hắn lập tức ép sát ta vào góc xe, gằn giọng:

"Muốn hòa ly với ta rồi quay đầu đi gả cho Tống Thanh Trúc? Lý Sở Vân, ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ đến!"

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến Tống tiên sinh cả! Là vì tỷ tỷ ta đã trở về… nếu chàng muốn cưới nàng ấy, thiếp còn biết phải ở đâu?"

"Ai nói ta muốn cưới Lý Sở Tinh? Ngươi đúng là bản lĩnh không nhỏ, vì muốn ở bên Tống Thanh Trúc mà lôi cả người vô can ra làm cớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!