Chương 4: (Vô Đề)

4

Về đến phủ, ta thấy hơi mệt nên nằm nghỉ trên giường.

Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị người đá bật ra.

Phó Chiếu bước vào, toàn thân sát khí đè nén đến không giấu nổi, ánh mắt nhìn ta sắc lạnh như lưỡi dao.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ta vội nhỏ giọng:

"Phu quân, sao chàng…"

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bất ngờ túm lấy ta, vai bị bóp đến mức đau nhói.

Hắn nhìn chăm chăm vào ta, đôi mắt u ám như nhuộm mực, khóe môi cong lên một cách lạnh lẽo, bật ra hai chữ:

"Tứ tiểu thư."

Ta không hiểu chuyện gì, run rẩy nhìn hắn, khẽ hỏi: "Phu quân… đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn kéo mạnh ta lại gần hơn, sắc mặt lạnh lẽo khiến người phát sợ

Ta còn tưởng người vốn thích yên tĩnh, không màn thế sự. Hóa ra sáng sớm rồi phủ , là để đi gặp cố nhân .

Lúc này ta cuối cùng cũng hiểu ra – thì ra chuyện gặp Tống Thanh Trúc bị hắn hiểu lầm.

Vội vàng lên tiếng giải thích:

"Thiếp và Tống tiên sinh chỉ tình cờ gặp trên đường, hoàn toàn không hẹn trước."

"Gặp tình cờ trên đường?"

Hắn cười lạnh: "Hắn đứng đợi ngươi bao lâu, xe ngựa của ngươi đi rồi hắn còn nhìn theo bao lâu, ngươi tưởng ta không biết sao?"

"Tống Thanh Trúc là thứ gì mà cũng dám mơ tưởng đến người của bổn vương? Hắn chẳng phải đang ôm mộng khoa cử sao?

Bồn vương sẽ cho người gạch tên hắn khỏi danh sách dự thi, vĩnh viễn không được nhập sĩ."

"Không được!" – ta vội kêu lên, giọng run rẩy, "Thiếp và Tống tiện sinh hoàn toàn trong sạch, chẳng không thể làm vậy với hắn "

Tổng thanh Trúc mười mấy năm đèn sách khổ học , chỉ mong 1 ngày công danh đỗ đạt .

Mà chàng làm vậy chẳng khác nào đẩy hắn vào con đường c/h/ế/t .

"Sao? Đau lòng rồi à?"

Hắn bóp lấy cằm ta, rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên môi ta.

"Phụ thân ngươi đã dặn thế nào? Không phải bảo ngươi phải tìm mọi cách lấy lòng bỗn vương sao?"

"Nếu hôm nay ngươi khiến bồn vương hài lòng, có lẽ ta sẽ tha cho Tống Thanh Trúc một lần."

Vừa nói, hắn vừa đè mạnh ta xuống giường, thô bạo xé toạc y phục trên người.

Không còn chút dịu dàng nào như những đêm trước, hắn lúc này chẳng khác gì một mãnh thú hung tợn, xé rách, cắn xé, trút giận.

Nỗi nhục nhã, đau đớn xen lẫn ủy khuất khiến ta bất chấp tất cả vùng vẫy chống cự.

Hắn khẽ nhướng người dậy, đưa mắt nhìn quanh, rồi chộp lấy dải thắt lưng thêu còn dang dở đặt ở đầu giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!