3
Sau đó mấy ngày liền Phó Chiếu bận đến mức không thấy bóng dáng đâu , ban đêm đều ngủ lại thư phòng .
Hôm nay dứt khoát không về phủ, ngủ lại trong cung.
Trong cung có phòng dành cho các đại thần trực đêm nghỉ lại, trước đây phụ thân ta cũng từng ở đó.
Thế nhưng không hiểu vì sao, vừa nghe nói Phó Chiếu ở lại cung, trong lòng lại không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Thái hậu còn trẻ như vậy trước mặt thì đoan trang , nghiêm cẩn , sau lưng lại dịu dàng nũng nịu.
Phó Chiếu ban đêm lại thích dày vò người ta như thế …, so với ở cùng ta, e là ở bên Thái hậu hẳn sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, cũng chẳng rõ có phải đau lòng hay không, chỉ thấy ngực nặng nề, nghèn nghẹn.
Phụ thân còn dặn ta phải giữ chặt hắn, thế mà mới có mấy hôm, hắn đã tỏ ra chản ghét khi nhìn thấy ta rồi.
Đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ thì Phó Chiếu đột nhiên trở về, ta vội vàng ra cửa nghênh đón.
Hắn vẫn mặc triều phục, thắt đai khắc hình loan phượng, tóc dài màu đen nhánh được búi gọn bằng ngọc quan, cả người toát ra vẻ điềm đạm lạnh lùng mà khí thế bức người.
Ta len lén quan sát, cảm thấy hắn hôm nay chẳng khác mấy so với thường ngày , trong lòng không khỏi sinh nghi .
Là đêm qua không "dày vò" với Thái hậu sao?
Hay là… Thái hậu cũng chẵng có gì đặc biệt?
Hoặc già … hắn quá thâm sâu, ta nhìn không thấu?
"Nhìn gì vậy? Trên mặt ta mọc hoa à?"
Giọng hắn vang lên bất ngờ khiến ta giật mình, hấp tấp lấp liếm:
"Không… không nhìn gì cả, chỉ là… phu quân bận rộn nhiều ngày, thiếp thân thật sự… thật sự rất nhớ."
Hắn khẽ hừ một tiếng, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ý cười, đưa tay kéo lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay mình mân mê một lúc.
"Đã biết ta bận bao ngày, thế mà về đến nơi ngay cả chén nước cũng không chuẩn bị."
Ta lập tức hiểu ý, vội vàng đi pha trà.
"Phu quân chờ một chút, thiếp sẽ nấu ngay."
Giống như những ngày mới thành thân, hắn uống trà, đọc sách, thỉnh thoảng lại nhấc bút viết vài hàng.
Lần này hắn không thấy ta chướng mắt, ta bèn ngồi bên cạnh làm vài đường kim chỉ.
Hiện tại ta đang làm cho hắn một dải thắt lưng, chọn loại gấm màu thanh thủy, thêu lên đó hình trúc rừng rạm rạp.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã nghĩ: hắn eo thon chân dài, dáng đứng thằng tắp như trúc, dải lưng này quả là hợp vô cùng.
Dưới ánh nền lay động, thư phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim chạm vải, ta dần dần thấy buồn ngủ, liên tục ngáp mấy cái.
"Không còn sớm nữa, nàng về nghỉ đi."
Ta đứng dậy khẽ hành lễ, "Vậy thiếp xin phép lui trước. Phu quân cũng đừng thức khuya quá."
Hắn không đáp, môi mím chặt, nét mặt trầm như nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!