2
Ba ngày sau, hắn vào cung xử lý chính sự.
Ta ở nhà một mình, đến xế chiều thì nhận được thánh chỉ tuyên ta vào cung yết kiến thái hậu.
Tiên đế băng hà sớm , nên tuy gọi là thái hậu , nhưng người cũng chỉ mới ngoài đôi mươi , lớn hơn ta không bao nhiêu .
Thế nhưng khi ngồi nghiêm trang nơi Phượng Nghi cung, dáng vẻ đoan chính cao quý ấy lại khiên người ta chỉ biết ngước nhìn.
Thái hậu nét mặt nghiêm nghị, khí chất đoan trang, cao quý, tùy ý hỏi han vài câu.
Đang trò chuyện thì bên ngoài truyền vào một giọng thông báo.
"Nhiếp chính vương giá lâm."
Phó Chiếu bước vào, một thân triều phục, dáng người cao lớn tuấn tú như ngọc.
Mắt Thái hậu lập tức sáng lên, khẽ cắn môi, đôi mắt phượng liếc nhìn hắn đầy ý tứ.
"Hừ, ngươi còn nhớ đường đến chỗ bản cung sao."
Phó Chiếu hành lễ, rồi đứng bên cạnh ta, giọng điệu bình thản.
"Nghe nói nương nương triệu gọi thê tử của thần vào cung, sợ nàng không hiểu lễ nghi, khiến nương nương phải phiền lòng, thần đặc biệt tới thỉnh tội."
"Hừm," Thái hậu hờn dỗi một tiếng, ngón tay ngọc khẽ điểm lên ngực Phó Chiếu.
"Ngươi đúng là có tội thật, còn tội thế nào thì… lần sau ngươi đên một mình, bản cung sẽ phạt riêng."
Vị thái hậu vừa rồi còn đoan trang cao quý , giờ thấy Phó Chiếu lại biến thành dáng vẻ thiếu nữ nhỏ nhẹ .
Ta chợt nhớ lại từng nghe người ta lén bàn tán, rằng Thái hậu và tiểu Hoàng Đế cô độc nơi hậu cung, mọi việc trong triều đều dựa vào Nhiếp Chính Vương .
Lâu dần qua lại, ngay cả khuê phòng của Thái hậu cũng do hắn bồi bầu…
Thì ra lời đồn kia là thật.
Ta chỉ thấy da đầu tê rần, lỡ đụng phải bí mật động trời trong cung thế này… liệu có bị diệt khẩu không?
Cử chỉ của Thái hậu mập mờ, từng lời từng chữ đều đầy ẩn ý.
Còn Phó Chiếu thì vẫn luôn hờ hững xa cách, bộ dạng như thể không cho ai lại gần dù chỉ một bước.
Chẳng bao lâu sau, Thái hậu cảm thấy mất hứng, ánh mắt đầy ghen tị liếc ta một cái, rồi phất tay cho lui.
Ra đến ngoài, ta cần thận đi theo sau Phó Chiếu, bước chân không dám nhanh hơn nửa nhịp.
Hắn bất chợt dừng lại, kéo tay ta lên, ngón tay thon dài vừa vặn bao trọn cả bàn tay ta trong lòng bàn tay hăn.
Đi thêm một đoạn, hắn chậm rãi mở miệng: "Những lời đồn ngoài phố đều là bịa đặt, nàng đừng để tâm."
Ta hoảng hốt đến mức tay run lên, cố gắng gượng gạo nặn ra một nụ cười.
"Phu quân yên tâm, thiếp thân vừa rồi… chẳng thấy gì cả, thật sự.. không hề để bụng."
"Thật sao?"
Hắn dừng chân, từ trên cao nhìn xuống ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!