11
Lần nữa lên Hương Sơn, là khi ta mang thai sáu tháng.
Dưới vô số tượng Phật, ta trông thật nhỏ bé.
Ta thành kính quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái——
Một là vì con, chúc con đời này vui vẻ an khang.
Hai là vì Thẩm gia, chúc gia tộc hưng thịnh, ngày càng phát triển.
Ba là vì Bùi Hoài, chúc hắn sống lâu trăm tuổi, năm tháng khó quên ta.
Đi được nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa lớn, đường càng thêm trơn trượt, đoàn người bèn đến Hương Sơn Các trú mưa.
Đi đến trước cửa, ta ngẩng đầu nhìn——
Ba chữ "Trân Ngọc Các" đã không còn.
Chỉ còn lại Hương Sơn Các lạnh lẽo.
Cũng không có gì lạ.
Trân ngọc đã được Bùi Hoài an trí nơi khác, Trân Ngọc Các còn có ý nghĩa gì nữa.
Ta đứng trước hành lang, ngẩng đầu nhìn cây đào giữa sân.
Lần đầu tiên nhìn thấy, nó còn chưa có lá xanh um tùm như bây giờ.
Đột nhiên, ánh mắt ta dừng lại ở một điểm đỏ——
Là một túi hương.
Có lẽ là đi vội nên bị bỏ quên.
Chi Nhi đưa cho ta, ta mở túi hương ra, bên trong có một tờ giấy——
"Nguyện chàng an khang, thiếp nguyện trăm năm sánh bước."
"Nguyện cùng người đến bạc đầu."
Chữ viết trên đó thanh tú, hẳn là Yểu Nương viết, chữ viết bên dưới ta rất quen thuộc——
Là của Bùi Hoài.
Ta nhìn rất lâu, rất lâu, mới từ từ bỏ lại, đưa túi hương cho Chi Nhi.
"Cất kỹ."
Những thứ này sau này đều phải trả lại cho Bùi Hoài.
Bùi Hoài ơi.
Bùi Hoài à.
Thì ra thật sự có người có thể đối xử tốt với ta như vậy, đồng thời lại mong cùng nữ nhân khác sống đến đầu bạc răng long.
Giây phút này, mắt ta đau xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!