Chương 10: (Vô Đề)

22

Linh cữu của Hầu phu nhân mãi vẫn chưa được hạ táng, triều đình xôn xao bàn tán, nhưng không ai dám đến khuyên Bùi Hoài đang điên cuồng.

Vẫn là Hoàng hậu phái người đến nói với Bùi Hoài một câu --

"Ngay cả khi Niểu Niểu c.h.ế. t rồi, ngươi cũng không buông tha cho muội ấy sao?"

Đôi mắt Bùi Hoài đờ đẫn chuyển động, hai hàng lệ rơi xuống.

Mà đêm đó, nha hoàn Chi Nhi của Thẩm Niểu tìm đến Bùi Hoài.

Đưa cho hắn hai chiếc túi thơm.

Ánh mắt Chi Nhi lạnh băng:

"Một chiếc là phu nhân nhặt được trên cây khi đến Trân Ngọc Các, một chiếc là phu nhân thêu trước khi lâm chung."

Trân Ngọc Các?

Bùi Hoài ngẩn ra, sau đó ý thức được điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

"Niểu Niểu..."

Chi Nhi nước mắt giàn giụa, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, tiểu thư đã sớm biết ngài nuôi tiểu thiếp bên ngoài rồi, là ả Yểu Nương tốt bụng của ngài phái người đưa tin đấy, tiểu thư biết hết nhưng ngài ấy vẫn nhớ đến tình cảm của hai người không nói gì cả, một chữ cũng không nói..."

Nói xong, nàng ấy không nói thêm được chữ nào, quay đầu rời đi.

Bùi Hoài nhìn hai chiếc túi thơm trong tay, vội vàng mở chiếc túi thơm màu đỏ ra, một tờ giấy lộ ra --

"Nguyện chàng an khang, thiếp nguyện trăm năm sánh bước."

"Nguyện cùng người đến bạc đầu."

Đây là chữ của hắn.

Nhưng

-- nhưng hắn chưa từng viết những thứ này!

Nhưng cho dù là giả thì sao.

Phản bội là thật.

Lừa dối cũng là thật.

Hắn lại run rẩy mở chiếc túi thơm còn lại, bên trong cũng có một tờ giấy --

"Kiếp này đã lỡ làng, một bước sai, vạn bước sai, đôi ta khó tránh khỏi kết cục đầu voi đuôi chuột."

Đầu voi đuôi chuột.

"Bùi Hoài, từ đầu đến cuối người làm ta đau lòng, chỉ có chàng."

"Ta mới là kẻ ngu ngốc, đần độn, hồ đồ nhất trên đời này."

"Chàng không tin ta, chàng không tin ta..."

"Thì ra, chàng lại nghĩ như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!