Tối qua, Nhạc Thành phải tăng ca đến tận ba giờ sáng, hôm nay vốn đang nghỉ bù ở nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại, phải chạy đi mua dầu thuốc từ chỗ người bạn làm ở viện y học cổ truyền. Chờ anh ta lái xe đi được nửa đường, Chu Lang lại gọi tới, bảo Nhạc Thành đến thẳng bệnh viện số ba tìm bác sĩ Tần.
Khi anh ta đến được văn phòng trên tầng hai của học viện nghệ thuật Ninh Đại, vừa mở cửa ra đã cảm thấy có gì đó khó xử.
Chu Lang đang khoanh tay đứng bên cửa sổ, còn vị giáo sư Kỷ đã gặp vài lần thì ngồi trên ghế, hàng mi cụp xuống, đôi mày nhíu chặt không giãn ra được.
Chu Lang gật đầu với anh ta: "Để đó rồi ra ngoài đi."
Nhạc Thành: "Vâng."
Sao bầu không khí có vẻ lạ thế này nhỉ, bà chủ nhà mình... trông cứ như một tên ác bá đang cưỡng đoạt dân nữ, ức h**p người lành vậy.
'Cạch' một tiếng, cánh cửa đóng lại từ bên ngoài.
Kỷ Tú Niên ngồi im bất động, Chu Lang cầm lấy lọ thuốc: "Cô nằm xuống đi?"
"Thật sự không cần đâu. Tôi tự làm được."
"Cô có bôi tới không?"
"Vậy để Phương Tầm vào giúp tôi cũng được."
"Tôi biết kỹ thuật xoa bóp."
Kỷ Tú Niên chống tay lên bàn đứng dậy, nhưng cơn đau lưng bùng lên dữ dội, mới đi được vài bước nàng đã khụy xuống.
Chu Lang vội đưa tay giữ lấy vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Kỷ Tú Niên, ngày xưa bác sĩ nói thế nào, cô thật sự muốn liệt nửa người dưới sao?"
Khoảnh khắc đó, Chu Lang nhớ lại ngày trước cùng Kỷ Tú Niên đến bệnh viện, bác sĩ đã dặn rằng chấn thương lưng nghiêm trọng sẽ dẫn đến liệt, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Nhưng nàng đã làm gì thế này, tại sao lại không biết trân trọng bản thân mình như vậy?
Giọng Kỷ Tú Niên bình thản: "Không sao. Bị liệt cũng là chuyện của riêng tôi."
Chu Lang tức đến bật cười: "Nhưng tôi không đồng ý. Hơn nữa, dù gì thì những gì cần thấy cũng đã thấy cả rồi, cô chột dạ làm gì?"
"Tôi không có. Xin cô đừng bận tâm đến tôi."
"Cô không hợp tác cũng chẳng sao, hôm nay không ai được đi đâu cả. Cô không biết đâu, nhìn cô căng thẳng thế này, cũng thú vị lắm."
Hóa ra Chu Lang kiên trì đến vậy, chỉ vì nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng sẽ cảm thấy thú vị.
Kỷ Tú Niên quay mặt đi, trong lòng cũng dâng lên một cơn tức giận, nhưng sắc mặt lại cố tỏ ra bình thản hơn nhiều: "Cô bôi đi."
Trong văn phòng có một chiếc giường gấp, gối và chăn điều hòa là đồ nàng vẫn dùng để nghỉ trưa. Nàng trèo lên, vén vạt áo sau lưng lên, vạt áo trước lại được đè xuống rất cẩn thận.
Nhưng chỉ một đoạn eo nhỏ trắng ngần như ngọc ấy thôi, Chu Lang còn chưa kịp phản ứng, chỉ liếc qua một cái đã vội quay đi chỗ khác, cố gắng hít thở đều.
Cô thở hắt ra một hơi.
Sở Vương thích eo nhỏ, câu nói ấy quả nhiên không phải vô cớ.
Sao cô... hình như cũng có sở thích này.
Kỷ Tú Niên úp mặt vào gối, quay lưng về phía cô nên đương nhiên không thể thấy được vẻ mặt của cô lúc này. Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng Chu Lang vặn mở nắp chai thủy tinh, lòng đầy kháng cự... thậm chí có chút căng thẳng.
Nàng hối hận rồi.
Nhưng đôi tay ấy vẫn hạ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!