Từ khi ta vào ở trong vương phủ, Hạ Cảnh Thái không còn để Hắc Ưng khám người ta nữa, hắn ta nói thêm một câu đáng bị mắng.
Ta đau đến mức mặt tái nhợt, vẻ mặt Hạ Cảnh Thái lo lắng.
"Nhanh, tìm nữ y đến."
Ta giơ tay ôm eo hắn ta, áp mặt vào ng-ự
-c hắn ta làm nũng.
"Không cần nữ y, ta chỉ cần Vương gia."
Hắn ta bất lực vỗ vỗ vai ta:
"Bản vương ở đây, nhưng nàng bệnh thì không thể không mời nữ y."
Ta tiếp tục cọ cọ vào ng-ự
-c hắn ta:
"Cơn đau này nữ y đến cũng vô dụng, nếu Vương gia chịu ở lại với thiếp một lát là được rồi."
Biết ta vì nguyệt sự mà đau đớn khó chịu, Hạ Cảnh Thái vừa giận vừa buồn cười, chỉ vào mũi ta mắng ta là đồ phiền phức.
"Đêm nay bản vương còn có việc cần xử lý, sao có thể để nàng làm chậm trễ?"
"Ngày mai ta phải đi rồi, chỉ muốn Vương gia ôm ta thêm một lúc."
Ta chưa từng ngang ngược như vậy bao giờ, phải nói là ta luôn rất hiểu chuyện, đây là lần duy nhất làm nũng với hắn ta.
Hạ Cảnh Thái đã ở lại, ta gối đầu lên cánh tay hắn ta ngủ thiếp đi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Khi ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta từ từ ngồi dậy.
Ta nhìn Hạ Cảnh Thái vẫn còn đang ngủ say, khẽ gọi: Vương gia.
Ừm?
Hạ Cảnh Thái nhắm mắt đáp một tiếng, ta cúi người xuống bên tai hắn ta tiếp tục thì thầm.
"Vương gia, trời sắp sáng rồi, chúng ta... nên lên đường rồi."
26
Vừa nói xong, chiếc kéo trong tay ta đã đ-â
-m sâu vào ng-ự
-c hắn ta.
Đầu kéo hơi ngắn, ta sợ không đ-â
-m xuyên qua được nên rút ra rồi cứa mạnh vào cổ hắn ta.
Một tay ta bịt miệng hắn ta để ngăn tiếng kêu, tay kia cầm kéo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!