Chương 4: Bánh bao chiên

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hồi phụ thân Khương Linh Lung còn sống, ông là đầu bếp nổi tiếng cả một vùng Dương Châu. Tuy rằng phụ thân mất sớm, nhưng dù sao Khương Linh Lung cũng là nữ nhi của đầu bếp, trên người ít nhiều vẫn có thiên phú nấu ăn.

Bởi vì còn phải tiến cung, nàng chỉ làm cho Mộ Dung Hằng mấy cái bánh bao chiên [1] đơn giản.

Thời điểm bánh bao được chiên trong nồi, mùi thịt kết hợp với hạt mè và hành thái, khiến cho cả phòng ngào ngạt mùi thơm.

Vương Phúc đứng ở bên cạnh nhìn, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn. Ông trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng Vương phi nương nương còn có bản lĩnh này. Vào cửa ngày đầu tiên liền tự mình xuống bếp nấu bữa sáng cho Vương gia, hiền huệ như thế, Vương gia nhà ông quả là có phúc! Trong lòng tức khắc có hảo cảm với tiểu vương phi.

Khương Linh Lung mang theo bánh bao chiên đi ra ngoài sảnh.

Cửa ngoài sảnh vẫn đóng như cũ, có thể thấy được Mộ Dung Hằng vẫn ở bên trong.

Khương Linh Lung đi tới cửa, nghĩ đến tiếng quát phẫn nộ vừa rồi của hắn, tức khắc có chút khẩn trương.

Tôn ma ma lo lắng mà nhìn nàng, "Tiểu thư..."

Khương Linh Lung hít vào một hơi, giơ tay đẩy cửa. Cửa vừa mới mở một nửa, còn chưa kịp đi vào, nghênh đón là một chén trà đột nhiên được ném ra, tiếng quát phẫn nộ chợt vang lên, "Cút!"

Khương Linh Lung suýt nữa bị đập trúng, may kịp né sang phía bên cạnh. Cả khuôn mặt nàng bị dọa cho trắng bệch. Chuyện này... Mộ Dung Hằng sẽ không đánh nàng đúng không? Vừa rồi nàng còn có chút đồng tình quan tâm hắn, bây giờ đã muốn lùi lại.

"Phúc... Phúc bá, nếu không... Vẫn là ngươi đem vào đi." Trong lòng Khương Linh Lung run sợ, đưa đồ ăn trong tay cho Vương Phúc.

Sắc mặt Vương Phúc tức khắc trắng bệch, vội lùi lại hai bước, "Nương nương, lão nô không dám!"

Ông vừa mới bị đuổi ra ngoài một lần, lúc này lại đi vào, quả thực chính là đi chịu chết.

Khương Linh Lung quay đầu lại, đám hạ nhân đứng đầy trong viện, đầu cúi thấp, sợ bị điểm danh.

Khương Linh Lung bất đắc dĩ, thở sâu, căng da đầu bước vào phòng.

Lúc đi vào, lại thấy có một nam nhân đang ngồi dưới đất. Chén đĩa vỡ nát đầy đất, cả phòng hỗn độn. Lòng bàn tay Mộ Dung Hằng bị gốm sứ cắt qua, toàn bộ bàn tay đều là máu.

"Trời ơi, sao ngài lại ngồi dưới đất? Ngài bị thương rồi!" Khương Linh Lung nhìn bộ dáng chật vật của Mộ Dung Hằng, theo bản năng đóng cửa lại, không cho người bên ngoài nhìn thấy hắn.

Hẳn là hắn cũng không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Khương Linh Lung vội đem khay đồ ăn để trên mặt bàn, chạy đến trước mặt Mộ Dung Hằng, ngồi xổm xuống, muốn nâng hắn dậy.

Nào biết, tay nàng vừa mới giữ chặt cánh tay hắn, đột nhiên bị hắn hất ra. Khuôn mặt âm trầm của hắn trừng nàng, cả người tản ra lệ khí mãnh liệt, "Ai cho phép ngươi tiến vào? Cút đi!"

Khương Linh Lung bị hắn rống đến mức ngực run rẩy, theo bản năng mà cắn chặt môi.

Thật lâu sau, nàng nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ, nói: "Thiếp không chạm vào ngài, ngài đừng đuổi thiếp đi được không? Nếu ngài có yêu cầu gì, thiếp giúp ngài được không?"

Hắn thoạt nhìn thật sự đáng thương. Đại khái từ trên ghế ngã xuống dưới đất, bởi vì hai chân bị phế, cho nên không có cách nào có thể đứng lên. Nàng muốn giúp hắn, tuy rằng không nguyện ý gả cho hắn, nhưng nếu đã gả, cả đời này hắn là trượng phu của nàng, nàng phải chiếu cố hắn.

Khương Linh Lung nghĩ như vậy.

Mộ Dung Hằng ngây ngốc, lúc này mới nhìn kỹ nàng, đôi lông mày anh khí nhíu chặt lại, "Ngươi là ai?

Khương Linh Lung nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, nói: "Thiếp là nương tử của ngài."

Mộ Dung Hằng kinh ngạc trong giây lát. Ngay sau đó, lông mày càng nhíu lại, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Khương Linh Lung cắn môi, giây tiếp theo liền ngồi xổm ngay trước mặt Mộ Dung Hằng, túm lấy hai cánh tay hắn, "Tướng công, thiếp đỡ ngài lên nhé? Thiếp biết ngài không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của ngài, nhưng thiếp là nương tử của ngài, thiếp sẽ không ghét bỏ ngài, để thiếp chiếu cố ngài, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!