Chương 1: Tứ Hôn

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Sáng sớm, Tống thừa tướng vừa mới hạ triều, vừa vào phủ, gia đinh trong phòng nhị tiểu thư Tống Bảo Châu đã sốt ruột hoảng hốt chạy tới: "Lão gia, không xong rồi! Nhị tiểu thư thắt cổ tự sát!"

Tống Lăng Thiên vừa nghe, gương mặt lập tức tối sầm: "Nha đầu chết tiệt kia lại muốn làm gì!"

Gia đinh run rẩy đáp: "Nô tài... Nô tài cũng không biết, lão gia mau đi xem nhị tiểu thư đi!"

Tống Lăng Thiên vội vàng đi tới Đường viện, vừa vào sân liền nghe thấy tiếng khóc của phu nhân nhà mình: "Nữ nhi, sao con lại nghĩ quẩn như vậy, chết sao lại bằng sống được, con chết rồi, phụ thân mẫu thân sao sống nổi."

Tống Lăng Thiên bước nhanh tới.

Trong khuê phòng Tống Bảo Châu, bọn hạ nhân quỳ đầy đất, trên mặt đất còn có một thước lụa trắng dùng để thắt cổ. Phu nhân Long thị đang ngồi ở mép giường ôm nữ nhi, khóc tới thê thảm.

Tống Lăng Thiên thấy thế, mặt đen như than, lạnh giọng quát lớn một tiếng: "Sao lại thế này?!"

Tống Bảo Châu đang nằm khóc trong lồng ngực của mẫu thân, nghe thấy giọng nói của phụ thân, cả người run rẩy, đẩy mẫu thân ra, xuống giường, quỳ trên mặt đất.

"Cha! Ngài giết nữ nhi đi! Nữ nhi thà chết cũng không gả cho Tứ vương gia!"

Tống Bảo Châu khóc đến mức hốc mắt đỏ bừng, trên mặt che kín nước mắt.

Tống Lăng Thiên chau mày, quát lớn: "Đây là ý chỉ tứ hôn của Thái Hậu! Con nói không gả là có thể không gả sao! Con không gả, là muốn cho trên dưới hơn trăm người Tống gia đều đi theo chôn cùng sao?!"

"Hu hu..." Tống Bảo Châu gào khóc: "Nữ nhi thà đi tìm chết còn hơn! Ai làm người đó chịu, nếu con chết, Thái Hậu cũng không quản được Tống gia! Cha cũng không cần sợ bị nữ nhi liên lụy!"

Đang nói, đột nhiên Tống Bảo Châu đứng lên, cả người hướng tới vách tường bên cạnh!

"A! Mau ngăn tiểu thư lại!" Long thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thét chói tai.

Bọn hạ nhân thấy thế, vội vàng tiến lên chỗ Tống Bảo Châu, chắn vách tường trước mặt.

Tống Bảo Châu đụng vào người hạ nhân, nước mắt liền rơi, đặt mông ngã trên mặt đất: "Ta không gả, ta không gả!"

Long thị thấy nữ nhi như vậy, đau lòng không thôi, tiến lên nhìn trượng phu của mình, đau lòng nói: "Lăng Thiên, ngài có thể bỏ được nữ nhi của chúng ta, gả cho Tứ vương gia sao? Nói câu không dễ nghe, hiện giờ Tứ vương gia hai chân tàn phế, đời này xem như không trông cậy được. Nữ nhi của chúng ta đang tuổi như hoa như ngọc, có tài có mạo, nếu muốn xứng, cũng nên là Thái Tử, gả cho một tên tàn phế, không phải là uổng phí sao?

Huống gì..."

Long thị đang nói, đột nhiên dừng một chút, ngay sau đó lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra.

Bọn hạ nhân vội vàng hành lễ, nhanh chóng lui xuống.

Thấy bọn hạ nhân đều đi rồi, lúc này Long thị mới tiến đến bên tai trượng phu, nhỏ giọng nói: "Huống gì, ta nghe nói, sau trận chiến ở sông Bạch Nghi, Mộ Dung Hằng không chỉ què hai chân, cái chân thứ ba cũng bị phế..."

"Câm miệng!" Tống Lăng Thiên vừa nghe thấy lời thê tử nói, tức khắc quát to, trừng mắt nhìn Long thị, nói: "Nàng nhớ kỹ, họa là từ miệng mà ra! Tuy hiện giờ Mộ Dung Hằng vô dụng nhưng có Thái Hậu nương nương chống lưng, không phải là người chúng ta có thể đắc tội!"

Long thị bị trượng phu răn dạy, cau mày, bĩu môi oán giận: "Không phải ta chỉ cùng ngài nói một chút sao, nào dám nói ở bên ngoài."

Nói xong, Long thị đi qua nâng nữ nhi vẫn đang ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng dậy. Tống Bảo Châu liền ôm chặt lấy mẫu thân, "Nương, nữ nhi không muốn gả, nữ nhi thật sự không muốn gả cho tên tàn phế kia!"

Tuy rằng Tứ vương gia có bề ngoài phong thần tuấn lãng, nhưng nay hai chân đã bị tàn phế, bề ngoài tốt cũng không thay đổi được sự thật hắn trở thành phế nhân! Nghĩ đến việc mình gả đến Tứ vương phủ, nửa đời sau ngày nào cũng phải đối mặt với tên nam nhân ngồi trên xe lăn, hành động không tiện, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, vô cùng chán ghét.

Thái Hậu nương nương cũng thật là, biết rõ tôn tử của mình đã tàn phế, còn đẩy cô nương người ta xuống hố lửa!

Tống Bảo Châu lập tức lại khóc, Long thị trấn an nữ nhi. Đột nhiên, trong đầu có tia sáng lóe lên, bà vội ngẩng đầu, trên mặt có vài phần kích động, nói với trượng phu: "Lăng Thiên! Có phải Thái Hậu nương nương chỉ đích danh Bảo Châu của chúng ta phải xuất giá?"

Tống Lăng Thiên không rõ nguyên do, nhíu mày nhìn về phía bà: "Làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!