Chương 9: Ta cũng không ngờ.

16.

Lục Đàm đưa ta trở về Bích Hồ cư.

Sơn y pha riêng một thùng thuốc tắm mới cho ta, chữa những vết thương lớn nhỏ trên người.

Lục Đàm đích thân tắm rửa cho ta.

Mỗi lần phát hiện một vết thương mới, đuôi mắt hắn lại đỏ thêm một phần.

Trong cơn mê man, dường như luôn có một người nhẹ nhàng đỡ lấy ta, nâng niu ta trong làn nước lấp lánh.

Ký ức cuối cùng là một chiếc giường êm ái ôm lấy thân thể rã rời của ta.

Còn ta thì ôm lấy nó, như thể không bao giờ muốn rời xa.

Ta mê man rất, rất lâu.

Khi tỉnh lại, sơn y đang bôi thuốc lên các ngón tay của ta.

Ta vội hỏi: Lục Đàm đâu?

Sơn y chẳng ngẩng đầu:

"Canh chừng cô mấy đêm liền rồi. Tôi nhìn không nổi nữa, bỏ thuốc vào nước của cậu ta, cho cậu ta ngủ một giấc."

Ta lo lắng:

"Hắn lại phát bệnh sao?"

Sơn y nhàn nhạt:

"Sau khi cô đi, hắn còn tự hành hạ bản thân hơn trước. Người hắn thích đâu phải ta, ta làm gì được?"

Thấy ta rơi nước mắt, ông thở dài:

"Khóc gì chứ? Người còn sống sờ sờ ra đó. Yên tâm đi, trước ba mươi tuổi, hắn không c.h.ế. t đâu."

Trước ba mươi tuổi không chết?

Nghĩa là gì?

Ta nghẹn thở:

"Sau ba mươi thì sao? Hắn… thật sự không sống nổi qua ba mươi tuổi sao?"

Sơn y liếc nhìn ta đầy ẩn ý.

Ông khẽ thở dài:

"Sớm muộn gì hắn cũng ch ế t. Cô còn chưa hiểu sao? Nếu hắn không đoản mệnh, thì đâu có duyên phận với cô như bây giờ?"

Ta ngồi đờ ra tại chỗ.

Cảm giác như có thứ gì đó trong cơ thể ta đang rạn nứt, đau đớn đến mức sắp vỡ tung.

Lục Đàm tỉnh dậy, thấy ta ngẩn người như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!