14.
Cha mẹ ta đều đã mất sớm trong phủ Tể tướng, ta không còn nơi để về.
Ban đầu định ở lại kinh thành làm ăn buôn bán.
Nhưng khi gương mặt Lục Bách Hoàn và tiểu thư lướt qua trong đầu, ta bất giác giật mình tỉnh dậy, lập tức bắt thuyền đi về phía Nam trong đêm.
Trên thuyền không có việc gì làm, ta mở bọc hành lý ra kiểm đếm tài sản.
Ta khẽ nhíu mày.
Sao lại có ngân phiếu vài vạn lượng?
Còn có cả khế đất nhà ở tại Dương Châu?
Ta cố gắng nhớ lại.
Chỉ có sơn y đại ca từng đụng vào bọc hành lý của ta lúc chia tay.
Nhưng làm gì ông ấy có nhiều tiền như vậy?
Thuyền bất ngờ nghiêng mạnh.
Ta suýt nữa ngã xuống nước.
Vừa chật vật bò dậy, đã thấy mấy đôi chân xuất hiện trước mắt.
Ngay sau đó, ta bị trói lại, áp lên xe ngựa.
Khi tỉnh lại, lại là khuôn mặt đắc ý của tiểu thư.
Ta cười khổ không ngừng.
Hoa Tuệ nói đúng.
Dù gì cũng từng hầu hạ nàng, sao lại phải dồn ta vào đường cùng?
Lâu ngày không gặp, thân thể tiểu thư càng gầy yếu hơn.
Chỉ tiếc, dáng vẻ yếu đuối như liễu rủ gió ấy, chẳng giúp nàng giữ được vinh hoa trong phủ Hầu.
Ta bị tát mấy bạt tai, đều là do những bà v. ú to khỏe trong phủ ra tay, lực đạo không nhẹ.
Chóng mặt hoa mắt, ta nghe giọng căm phẫn của tiểu thư:
"Ta chỉ mượn thân thể ngươi một chút, vậy mà ngươi dám phản chủ tìm đường khác, đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi quên lời hứa làm trung nô rồi sao?"
Trung nô sao?
Vậy thì ta đúng là không phải rồi.
Ta chỉ biết làm tròn phận sự, đổi lấy tư cách được sống tử tế.
Ta là nô tỳ của nàng, nhưng cũng là một con người nhỏ bé.
Ta biết không thể nói lý với nàng, nên dứt khoát im lặng, để mặc nàng trút giận.
Chỉ mong nàng mau hết giận, sớm để ta rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!