Chương 7: Thì ra ngươi vô tâm vô phế đến vậy

12.

Bên tai ta vẫn còn văng vẳng tiếng cười của quận chúa, tiếng chuông bạc va nhau giữa đêm xuân.

Ta chầm chậm quay người, từng bước một quay lại Bích hồ cư.

Trên hành lang gấp khúc, ánh trăng lạnh như nước, đổ dài bóng ta đơn độc.

Vừa đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc thoang thoảng ập vào.

Lục Đàm vẫn chưa trở về.

Ta lặng lẽ nhóm bếp, sắc thuốc như thường lệ.

Nước trong ấm sôi lên, phát ra những tiếng lách tách.

Lúc ta đang khuấy nhẹ, cửa phòng bỗng mở ra.

Lục Đàm trở về, áo khoác hơi lộn xộn, tóc bị gió thổi rối, đôi mắt nhìn ta không rõ là cảm xúc gì.

Ta đứng dậy:

"Ta đang nấu thuốc, người có đói không?"

Hắn không đáp.

Chỉ lặng lẽ bước tới, cúi người, cầm tay ta.

Trong giây lát, hơi lạnh thấm vào lòng bàn tay.

Lục Đàm hỏi khẽ: Vì sao phải chờ ta?

Ta ngẩn ra, định rút tay lại, nhưng hắn lại nắm chặt hơn.

Giọng ta nhẹ nhàng:

"Vì ta là người chăm sóc cho ngài."

Lục Đàm khẽ cười:

"Ngươi luôn dùng thân phận đó để bảo vệ chính mình."

Ta cúi đầu không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn lại nói:

"Khi ta cùng quận chúa rời đi, ngươi đã đứng dưới ánh đèn, nhìn theo bọn ta rất lâu."

"Ngươi còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Ta hơi run rẩy, cuối cùng vẫn gật đầu: Sinh thần của ta.

Lục Đàm khẽ nhắm mắt.

Hắn rút tay về, xoay người lấy ra một vật nhỏ được gói bằng lụa xanh từ trong tay áo, đưa cho ta.

"Không có gì đặc biệt, là một chiếc trâm gỗ ta tiện tay khắc mấy hôm trước."

Ta nhận lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!