Thấy bệnh tình Lục Đàm đã ổn định.
Sơn y cần vào núi hái ít dược liệu quý phòng khi cần dùng.
Lo Lục Đàm xảy ra chuyện bất ngờ, ông đưa ta một chiếc hộp gỗ mỏng, bên trong có một con trùng nhỏ bằng ngón tay cái, dặn ta luôn mang theo bên mình.
Đây là bí thuật phương Nam, chỉ cần bóp nát hộp, có thể truyền tin ngàn dặm, bất kể xa xôi cách trở.
Trước khi đi, sơn y đại thúc trêu:
"Có phải ta nên đổi cách xưng hô, gọi cô là phu nhân rồi không?"
Ta cười khổ:
"Đại thúc, xin đừng đùa kiểu này."
Âm thân vẫn là âm thân, sao có thể so với thành thân thực sự.
Dù Lục Đàm có mất đi, thân phận phu nhân của trưởng tử dòng chính phủ Hầu, cũng chẳng đến lượt một nha hoàn như ta.
Nơi an nghỉ cuối cùng của ta, tám chín phần sẽ là trong Phật đường, mãi mãi mang thân phận quả phụ của Lục Đàm, cầu nguyện cho kiếp sau của hắn được bình an, suôn sẻ.
Đó là giao ước không lời giữa ta và lão phu nhân.
13.
Sơn y rời đi, ta lại có thêm vô số việc phải làm.
Ví như… thay y phục cho Lục Đàm, và tắm rửa cho hắn.
Lần đầu lau người, hắn đỏ bừng khóe mắt giãy giụa, nhất định đòi tự mình làm.
Thấy vành tai đỏ ửng của hắn, ta không nhịn được mà nghĩ.
Chẳng lẽ hắn chưa từng để thị nữ hầu hạ lúc tắm sao?
Dù Lục Bách Hoàn đã có vợ, mỗi lần tắm cũng có đến bảy tám người hầu xung quanh.
Hắn coi bọn ta như mèo chó, chẳng bao giờ bận tâm.
Lục Đàm nghiến răng:
"Cô thật chẳng biết xấu hổ."
Ở nơi hắn không thấy, ta khẽ cười khổ.
Nếu là một thiếu nữ chưa trải sự đời, đương nhiên không thể mặt dày như ta.
Chỉ tiếc, ta đã không còn là người như vậy nữa rồi.
Có một từ gọi là gì ấy nhỉ?
Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng có một ngày thấy trong sách viết: Tàn hoa bại liễu.
Kịch bản nói, nữ nhân mất đi trinh tiết như ta, chính là tàn hoa bại liễu.
Ta chống cằm thất thần.
Có người âm thầm khoác áo cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!