Đến giờ cơm tối, ta được thả ra.
Tiểu thư sai người chuẩn bị cơm nước cho ta, còn bảo ta nghỉ ngơi một lát, đêm nay hầu hạ Hầu gia cho tốt.
Nàng mỉm cười dịu dàng, giọng đầy vẻ thương cảm:
"Khai Vân, chuyện phạt ngươi là ta nóng giận nhất thời. Vốn định giam nửa ngày rồi thả, ai ngờ phủ bận rộn quá nên quên mất. Ngươi đừng giận ta."
Ta cúi đầu, thấp giọng: Nô tì không dám.
Tiểu thư gật gật đầu.
Im lặng mấy giây.
Ta rốt cuộc không kìm được, chủ động nhắc đến chuyện xuất phủ.
Sắc mặt tiểu thư bỗng chốc thay đổi: Ngươi muốn đi?
Ta dè dặt gật đầu: Dạ.
Ngón tay trắng như ngọc của nàng khẽ gõ nắp trà, giọng lơ đãng:
"Thân thể ta còn chưa hồi phục, Hầu gia vẫn chưa thể thiếu ngươi."
Ta ngẩn người.
Nàng rõ ràng đã hứa, chỉ cần ba năm thôi…
Tiểu thư khẽ cười:
"Nếu ngươi nhất quyết đòi đi, vậy thì ta chỉ còn cách để Hoa Tuệ thay ngươi. Hai người là chị em ruột, giọng nói, vóc dáng cũng không khác biệt mấy."
Ta như rơi xuống hầm băng lạnh.
Một lúc sau, ta nghe thấy chính miệng mình run rẩy thốt lên:
"Vậy… vậy có thể… để Hầu gia… cho ta một danh phận được không?"
"Ngươi muốn làm chủ nhân?"
Tiểu thư bật cười lạnh:
"Nếu ta thật sự muốn Hầu gia nạp thiếp, người tranh nhau cũng đủ cả trăm. Dù thế nào cũng không đến lượt ngươi."
"Nếu ngươi mơ mộng đường đi từ Hầu gia, thì sớm tỉnh lại đi. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là món đồ chơi. Dù sau này có làm thông phòng, một ngón tay của ta cũng đủ khiến ngươi biến mất."
Ta nghẹn thở:
"Nhưng… nô tì sớm muộn gì cũng phải được gả ra ngoài."
Chẳng lẽ phải làm thế thân trên giường cả đời?
Tiểu thư thản nhiên nói:
"Con trai gác cổng năm nay bằng tuổi ngươi, sang năm ngươi tròn mười sáu, ta sẽ ban hôn cho hai đứa."
…
Lục Bách Hoàn trở về phủ, ta mơ hồ quỳ trên đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!