Điều ta có thể làm — chỉ là ở bên hắn, đi hết đoạn đường cuối cùng.
Ta chỉ muốn hắn vui vẻ.
Nên ta cũng cố gắng vui vẻ.
Nhưng Lục Đàm lại vạch trần ta:
"Không được lén khóc."
Hắn làm sao biết được?
Ta chỉ khóc khi hắn ngủ, trốn trong góc không ai thấy.
Lục Đàm nhẹ giọng:
"Ta thấy rồi, mắt sưng húp cả lên. Ta muốn ôm ngươi, nhưng không làm được, chỉ có thể trôi lơ lửng giữa không trung, sốt ruột đến phát điên."
"Khai Vân của ta, vì sao lại khóc thương tâm đến thế? Sau này... ta c h ế t rồi, ngươi cũng sẽ khóc như vậy sao?"
…
Linh hồn không còn trụ nổi trong x á c thịt, hết lần này đến lần khác rời khỏi thân thể — là minh chứng rõ ràng nhất cho việc… mệnh chàng đã tận.
Sơn y đến gặp lão phu nhân:
"Đại gia đã tận thọ. Có thể chuẩn bị âm thân."
Vì thế, hồng y, khăn voan, hoa châu, long phụng hỷ sự… đều được đưa vào Bích Hồ cư.
Ngay cả sính lễ cũng sẵn sàng — mấy rương vàng bạc bằng giấy.
Lục Đàm vừa mất, ta sẽ gả cho t h i / t h ể hắn.
Bích Hồ cư lúc này mang một vẻ rực rỡ kỳ dị.
Hoa Tuệ vừa bước vào đã òa khóc.
Nó khóc lóc nắm tay ta:
"Tỷ, tỷ mau chạy đi! Người sống mà gả cho người c h ế t, sau này sẽ bị quấn cả đời, còn chẳng ai có kết cục tốt."
"Ta biết tỷ là vì ta mới chấp nhận việc này. Ta có thể trở về làm tỳ nữ, tỷ nói với lão phu nhân đi, đừng thành thân nữa có được không?"
Ta nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nó.
"Ban đầu đúng là vì muội, cũng vì bản thân ta. Nhưng bây giờ… không còn như vậy."
Hoa Tuệ ngơ ngác nhìn ta.
Ta chỉ mỉm cười.
Ta sinh ra thấp hèn, ai cũng có thể giẫm đạp.
Mà Lục Đàm là con trời, là phượng hoàng nơi mây xanh.
Nếu không vì yểu mệnh, ta đời này chẳng có duyên gì với chàng.
Ta yêu chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!