19.
Lục Bách Hoàn bị nhốt lại.
Ta lo lắng:
"Huynh ấy là quan của triều đình…"
"Rất nhanh thôi sẽ không còn là nữa."
Lục Đàm ngắt lời,
"Dựa vào thế lực của phủ Hầu, hắn đã làm quá nhiều chuyện thất đức."
Trong lúc nói, cúc áo trên áo choàng của hắn bị tuột ra.
Ta muốn đưa tay cài lại cho hắn, nhưng bị hắn lạnh lùng né tránh:
Đừng chạm vào ta.
Bàn tay ta lơ lửng giữa gió lạnh một lúc rồi mới rụt về.
Ta cúi đầu nói khẽ:
Xin lỗi.
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể chẳng nghe thấy gì.
Tối hôm đó, ta ôm gối quay về giường cũ.
Lục Đàm nằm trên giường, lạnh lùng hỏi:
Ngươi làm gì vậy?
Ta không dám nhìn vào mắt hắn:
"Từ giờ… chúng ta ngủ riêng đi."
Lời vừa dứt—
Là một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.
Lục Đàm nhìn ta chằm chằm:
"Tống Khai Vân, nếu ta là một người bình thường thì hay biết mấy."
Hả…?
Hắn nói:
"Nếu ta là một người bình thường, bây giờ ta đã trói ngươi lên giường, làm lại từng chuyện ngươi từng làm với ta, một lần cũng không thiếu… thay vì để mặc ngươi ức h.i.ế. p ta thế này."
"Muốn ngủ thì ngủ, không muốn nữa thì bỏ đi."
Hắn cười lạnh:
"Ngươi coi ta là thông phòng đấy à?"
Mặt ta đỏ bừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!