Ta mỉm cười khinh bỉ:
"Vậy còn hai mạng người kia? Tiểu thư chẳng cần trả giá gì sao?"
Lục Bách Hoàn cau mày:
"Người đàn bà đó vốn không được ta yêu thích, lại còn là con thứ, ta muốn có con thì còn thiếu gì cách?"
Đến nước này rồi,
Ta không muốn nói thêm lời nào, chỉ mong rời đi nhanh chóng.
Ai ngờ hắn nghiến răng:
"Ngươi rốt cuộc đã mê hoặc đại ca ta bằng cách nào? Hôm đó hắn vì cứu ngươi mà suýt mất mạng."
Ta điềm đạm nói:
"Không liên quan đến ngươi."
"Các ngươi đã lên giường rồi?" Lục Bách Hoàn cười lạnh,
"Hắn biết chuyện giữa ta và ngươi không?"
Ta siết chặt nắm tay:
"Ngươi cẩn thận lời nói. Giữa ta và ngươi không còn gì cả."
Hắn tức giận đến bật cười:
"Không còn gì? Vậy ba năm làm phu thê trên giường, ngươi định phủi sạch hết sao, Khai Vân?"
Những lời chua cay đó như xé toạc lớp che chắn cuối cùng trong lòng ta.
Ta không nhịn được nữa, tát cho hắn một cái thật mạnh.
Lục Bách Hoàn sờ má, trừng mắt:
"Ngươi dám đánh ta? Không sợ ta phơi bày tất cả sao?"
Ta cười lạnh:
"Tốt quá, ngươi cứ nói ra đi, ta cũng đang muốn biết Lục Đàm sẽ ra tay g.i.ế. c ai trước."
Lục Bách Hoàn sững người, sắc mặt vặn vẹo:
"Ngươi không sợ hắn vì vậy mà không yêu ngươi nữa à?"
Ta nắm chặt tay.
Sợ ư?
Tất nhiên là sợ.
Nhưng điều ta sợ không phải là hắn không yêu ta nữa—
Ta sợ… hắn đau lòng.
Chỉ là đến nước này, dù có sợ, ta cũng không thể lộ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!