Mi Lâm lại gần cửa sổ.
Mộ Dung Cảnh Hòa sốt sắng ra mặt, vội nói:
"Vào nhà chứ, nàng đứng ngoài đó nói chuyện được sao?"
Mi Lâm cũng không biết vì sao thấy bộ dạng hắn như vậy cũng
khá thuận mắt, lập tức chẳng nói chẳng rằng men theo dọc tường đi đến cửa
chính, sau đó đẩy cửa bước vào. Ngăn cách phòng trong và gian ngoài là một tấm
rèm, mỗi khi ra ngoài nàng lại vén tấm rèm này lên để tầm quan sát của hắn có
thể rộng hơn.
Khi nàng bước vào, Mộ Dung Cảnh Hòa đã quay đầu lại, chăm
chú nhìn về phía nàng. Ánh mắt lấp lánh ấm áp khác thường.
Bị hắn nhìn như vậy, Mi Lâm mất tự nhiên đến mức chân tay
cũng trở nên thừa thãi. Khó khăn bước được đến bên giường, ngồi xuống mới thấy
thoải mái phần nào.
"Nàng đang giận dữ gì vậy?" Mộ Dung Cảnh Hòa hỏi, ngữ khí rất
ôn hòa, ôn hòa đến mức gần như là dịu dàng.
Dịu dàng… Mi Lâm bỗng thấy ớn lạnh trong người, cho rằng đầu
mình nhất định có vấn đề, sao có thể dùng từ dịu dàng để hình dung người đàn
ông này. Trong ký ức không phải hắn chưa từng dịu dàng với nàng, nhưng lúc đó
chẳng qua là đóng kịch cho Mục Dã Lạc Mai xem, còn bây giờ thì đâu cần…
"Này, nàng làm gì mà ngẩn người ra thế, không lẽ muốn lấy tên thôn phu hôi hám đó?"
Mị Lâm bị kích động bởi câu nói này của hắn, ngẩng đầu, nhìn
Mộ Dung Cảnh Hòa đang cười tủm tỉm, ẩn ý như trêu đùa, làm gì có chút nào là dịu
dàng. Trong lòng có chút lạc lõng, nàng cười nói:
"Thiếp chẳng phải đã từ…" bỗng
dừng lại, nghĩ thấy chuyện này có đôi chút buồn cười, vì nó mà tức giận cũng chẳng
ý nghĩa gì, nghĩ vậy nàng bèn nói:
"Tên Vệ lão nhị đó đúng là hơi bẩn thỉu thật, nhưng nếu chung sống thì cũng không nên tính toán nhiều vậy, thiết thực là được rồi…" Nhưng tên đó không chỉ bẩn thỉu, thậm chí còn thô tục, cứ cho là nàng có
ý cũng không thể nào vừa ý được.
Mộ Dung Cảnh Hòa đâu biết ý của nàng là gì, chỉ thấy khó chịu,
hắn vốn là người nóng tính, một khi đã khó chịu, thì làm sao để cho nàng tiếp tục
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!